Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 55

Hôm sau Tống Đình Phàm đi công tác, một mình Trần Lâm ở lại. Hai người ở cùng nhau, tiền mở cửa tiệm Tống Đình Phàm có thể chi, nhưng là Trần Lâm cũng có thể chi, xem như hai người cùng góp vốn đi. Bất quá có tiền Tống Đình Phàm đưa, Trần Lâm tự nhiên cũng nghĩ sẽ không dùng đến tiền của cha mẹ. Đương nhiên, cũng không thể lập tức gửi lại cho hai người, bằng không sẽ làm cha mẹ lo lắng một phen. Cuối cùng, cậu chỉ có thể tạm giữ bên người

Một tháng nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Nếu người có chuyện gì vội, hơn nữa lại vội đến mỗi ngày không có thời gian nhàn rỗi, như vậy thời gian tự động sẽ qua rất nhanh. Vấn đề trang hoàng cửa tiệm, vấn đề nguồn sách báo, vấn đề đồ ăn, tất cả Trần Lâm đều tự thân lo liệu. Trần Lâm không thích cảm giác bận rộn này, nhưng nghĩ đó là cửa hiệu của mình trong tương lai, cậu cũng vui vẻ chịu đựng. Trong lúc đó Mục Kiệt Lưu Dụ hỗ trợ không ít, Trần Lâm không già mồm cãi láo mà thoải mái nhận, cậu nghĩ làm vậy cũng coi như để Tống Đình Phàm an tâm đi

Một tháng này, Trần Lâm và Tống Đình Phàm không liên lạc nhiều, ngẫu nhiên gọi điện, ngẫu nhiên nhắn tin, đa phần đều hỏi han quan tâm tình hình của nhau, sự tình song phương tiến triển như thế nào, những lời nói quá mức thân mật hai người đều không nói ra

Chuyện trong cửa tiệm của Trần Lâm cơ bản đã sắp xong, chính là còn một ít vấn đề về thức ăn, bởi vì liên quan đến trà và cà phê, Trần Lâm cũng thực không hiểu biết nhiều nên chỉ có thể nhờ Mục Kiệt Lưu Dụ bắt tay vào làm, mà chính mình cuối cũng sẽ quyết định hình thức hoặc màu sắc, bởi vì như thế sẽ hỗ trợ cho tiệm sách của mình

Chiều nay Trần Lâm ngồi trong cửa hàng đợi người đến giao đồ, cuối cùng kiểm kê sửa sang lại, chính là mệt không chịu được. Sau khi mọi người ra về, vốn định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, thật không ngờ mình lại ngủ quên trên ghế. Khi cậu tỉnh lại trời đã tối đen một mảnh, đột nhiên cảm giác trên người rất lạnh, tuy nói hiện tại đã là mùa xuân nhưng buổi tối trời vẫn còn hơi lạnh. Vừa nhấc đầu ra ngoài, mưa bụi dưới ánh đèn đường cũng nhất thanh nhị sở

Trần Lâm có chút ảo não, mình hôm nay không có mang ô a!

Thật vất vả mới bắt được taxi. Khi về đến nhà, Trần Lâm vẫn cảm thấy lạnh. Dù sao khi rời khỏi taxi phải đi một đoạn mới đến nhà

Trần Lâm hoang mang rối loạn thay quần áo, chuẩn bị nước tắm. Cậu sợ mình vì một biến cố nhỏ này mà sinh bệnh, nếu vậy, rất có thể công việc sẽ chậm trễ, thậm chí sẽ làm người nọ lo lắng

Trần Lâm vừa mới tắm rửa xong liền nghe điện thoại ở phòng khách vang lên, vội vàng mang dép lê chạy đến bắt điện thoại

– “Này….”. Giọng nói mới tắm rửa xong còn khàn khàn ướt át

– “Sao lâu vậy mới bắt máy? Di động em cũng không bắt”. Không hề nghi ngờ, đầu dây bên kia là Tống Đình Phàm. Khoảng thời gian này, Tống Đình Phàm có gọi điện cũng đợi đến đêm khi Trần Lâm về nhà mới gọi, ban ngày không bao giờ gọi

Trần Lâm nghe giọng nói ở đầu dây bên kia, trong lòng vui lên rất nhiều. Thuận tay cầm điện thoại di động trên bàn lên xem, lại thấy có ba cuộc gọi nhỡ. Ra mòi, người nọ gọi di động cho mình không được mới gọi đến số bàn


– “Em mới vừa tắm rửa, không nghe chuông điện thoại”

– “Ân, vậy thời tiết đang chuyển lạnh, em chú ý thân thể nhiều một chút. Không cần chỉ lo chuyện cửa hiệu”

Tống Đình Phàm chiếu cố, Trần Lâm tinh tế nghe, khó được người này nói ra tận miệng, Trần Lâm không khỏi cảm thấy toàn thân đều ấm áp. Vừa rồi trải qua một trận lạnh, tựa hồ trong khoảnh khắc này, cơn lạnh cũng không còn quá nhiều trên người

Hai người đơn giản nói thêm một ít chuyện, Tống Đình Phàm liền cúp máy. Trần Lâm cầm ống nghe, nghe những tiếng ‘tít tít’ trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nghiêm nghị của người kia, tựa hồ có chút nhớ hắn

Có thể bởi vì ban ngày quá mệt mỏi, hoặc cơ thể vừa được tắm rửa thoải mái, Trần Lâm vừa ngã đầu vào gối đã ngủ ngay

Hôm sau khi Trần Lâm tỉnh lại liền cảm giác ý nghĩ mình đặc biệt mù mờ, trong đầu thoáng hiện lên ý niệm đầu tiên, không ổn, thực sự sinh bệnh!! Hỗn loạn đứng lên rửa mặt, lại ép mình ăn cháo hoa mới cảm thấy khỏe lên nhiều. Duy nhất mũi bị nghẹt, uống vài viên thuốc cảm mạo, Trần Lâm trong lòng nghĩ, may mắn mình còn chưa phát sốt

Giữa trưa, Trần Lâm còn bận rộn giám sát nhân công trang hoàng cửa tiệm, Mục Kiệt Lưu Dụ đã tìm đến cậu đi ăn cơm. Hai người vừa nghe Trần Lâm mở miệng nói chuyện liền cảm giác có chút không thích hợp, giọng mũi quá nặng

– “Trần Lâm, cậu thực sự không cần đi bệnh viện khám thử sao?”. Lúc ăn cơm, Lưu Dụ lại một lần lo lắng hỏi lại Trần Lâm. Cậu sợ mình lây cảm cho bọn họ nên kiên trì nói mình phải ngồi ăn ở đối diện

Trần Lâm cười lắc đầu, cậu biết hai người kia lo lắng cho mình, nên khi đi đường mới hỏi han không dưới 10 lần đi? Cũng nghĩ mình quá yếu, không phải là cảm mạo thôi sao? Bình thường thân thể Trần Lâm không yếu như vậy, bốn năm đại học rồi hai năm đi làm bên ngoài, mình đều tự chăm sóc bản thân, Trần Lâm cũng cơ hồ chưa sinh bệnh lần nào. Lần này sỡ dĩ dễ dàng bệnh như vậy, nói đến vẫn là vì gần đây mình quá mệt mỏi, lại không được ngủ đủ giấc nên miễn dịch mới kém đi. Trần Lâm nghĩ mình uống thuốc sẽ khỏi rất nhanh, không cần lo lắng nhiều

– “Hai người đừng lo lắng, tôi thực sự không có chuyện gì, có thể tại đêm qua trời mưa đột ngột, tôi nhất thời bị cảm lạnh, không có vấn đề gì đâu. Tôi cũng đã uống thuốc nga”. Nói xong còn cam đoan thêm một chút

Hai người đều bị câu nói cuối cùng như làm nũng của Trần Lâm làm buồn cười. Phải biết rằng Trần Lâm như vậy rất khó gặp, hai người cơ hồ không tưởng tượng được biểu tình này lại xuất hiện sau nửa năm trên mặt Trần Lâm là kì quái cỡ nào

Trần Lâm không muốn làm hai người kia lo lắng, kì thật là cũng có tính toán, cậu không hi vọng họ đem chuyện mình cảm mạo nói với Tống Đình Phàm nên chỉ có thể tận lực làm họ giảm bớt lo lắng


Chính là trời không chiều lòng người, Trần Lâm bị cảm đến một tuần cũng chưa khỏi, nhưng cũng không trở nặng thêm. Chỉ là cậu mỗi ngày đều phải mang theo vài bịch khăn giấy, mũi cũng bị khăn giấy dày vò đến luôn đỏ ửng

Tống Đình Phàm đứng trước của tiệm của Trần Lâm, nhìn người bên trong vội vàng công việc, chỉ huy nơi nơi, tùy ý trao đổi cùng kiến trúc sư, thẳng thắn nói lên ý kiến của mình, trên khuôn mặt sáng rỡ tự tin. Hắn chỉ biết lần này chọn lựa để Trần Lâm tự phát huy là chính xác. Chính là vì sao động tác người nọ ngẫu nhiên lấy khăn tay sát nước mũi lại chướng mắt như vậy? Nhìn thấy mỗi lần người nọ ngừng nói chuyện, khuôn mặt xin lỗi người khác, sau đó lấy khăn tay đưa lên mũi, Tống Đình Phàm lại cảm giác có chút buồn cười. Người này, đã biết thân thể không khỏe lại còn lao lực lao tâm như vậy!

Tống Đình Phàm chỉ đứng trước của hiệu của Trần Lâm nhìn một lúc rồi rời đi. Không sai, lần này Tống Đình Phàm quay về Bắc Kinh chỉ vì một câu “Trần Lâm bị cảm, tựa hồ cũng nghiêm trọng” của Lưu Dụ. Khi quay về chỉ tính toán nhìn cậu một chút, chính là vừa rồi đứng bên ngoài quan sát người kia một lúc, Tống Đình Phàm đột nhiên nghĩ, cậu ấy, có lẽ càng hi vọng khi mình trở về, sẽ nhìn thấy cậu ấy đã khai trương lập nghiệp, sự nghiệp nhập quỹ

Tống Đình Phàm gọi điện cho Mục Kiệt Lưu Dụ nói hắn phải đi về, đồng thời cũng dặn bọn họ không cần nói với Trần Lâm chuyện này. Lưu Dụ nghe xong rất buồn bực, này tính là gì, hắn nói cho Tống Đình Phàm chuyện Trần Lâm sinh bệnh chính là muốn nhìn thấy những biến hóa trên gương mặt ngàn năm không thay đổi của Tống Đình Phàm, hắn đã trở lại, chính là như thế nào chưa nói gì đã lại đi rồi. Hai người tuy muốn giữ Tống Đình Phàm lại, chính là điện thoại lại không gọi được cho hắn, lực lượng không đủ

Vì thế, giữa trưa, ba người Mục Kiệt, Lưu Dụ và Trần Lâm cùng nhau ăn cơm

Lưu Dụ nhìn thấy Trần Lâm ngồi đối diện mũi đỏ bừng, lạnh nhạt ăn cơm, trong lòng lại cảm thấy kì quái không nói nên lời. Tống Đình Phàm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trở về một chuyến gặp cũng không gặp, chỉ liếc nhìn Trần Lâm một cái, chẳng lẽ Trần Lâm bị bệnh hắn thật sự không lo lắng sao? Bất quá, nói lại, nếu không lo lắng, hắn làm chi lại chạy đi chạy về một chuyến a?!

Trần Lâm vừa nhấc đầu liền đón nhận ánh mắt cổ quái chăm chú của Lưu Dụ, “Ách, sao vậy, Lưu Dụ? Trên mặt tôi có gì sao?”

Lưu Dụ mở mịt lắc đầu, tiếp tục hạ đũa ăn cơm. Trần Lâm nghi hoặc nhìn sang Mục Kiệt

– “Không có việc gì đâu, cậu cũng biết cậu ấy không bình thường, suốt ngày cổ quái. Đừng để ý cậu ấy, cậu tiếp tục dùng bữa đi”. Nói xong còn thuận tay gắp đồ ăn vào bát Trần Lâm

– “Cái kia, Trần Lâm, đã một tháng rồi, tên Đình Phàm kia còn chưa trở về, cậu không nhớ sao?”. Lưu Dụ cổ quái nửa ngày, rốt cuộc hỏi Trần Lâm một vấn đề rất không liên quan

Trần Lâm sửng sốt, hai người bình thường tuy rằng hay vui đùa nhưng chưa bao giờ hỏi chuyện của cậu và Tống Đình Phàm, cho nên Lưu Dụ hỏi như vậy Trần Lâm thật có chút túng quẫn

Ngừng trong chốc lát, Trần Lâm mới nói, “Tôi nhớ cái gì chứ, anh ấy có việc, mà công việc lại quan trọng hơn, mà tôi cũng không có gì để nhớ”. Trần Lâm trả lời thật bình tĩnh làm hai người bên cạnh nghe xong cũng thấy quái dị

– “Lời này của cậu có thể không đúng! Trần Lâm, cậu- thật-nhớ-cậu-ấy a, ai biết được!”. Lưu Dụ tiếp lời

Trần Lâm nâng mi nhìn hắn, không lạnh không đạm

– “Trần Lâm, đừng nghe cậu ấy nói hươu nói vượn, bên kia có một số việc chưa xử lí xong, mà bên này cũng lại xuất hiện chút vấn đề, chỉ có thể để Đình Phàm đến giải quyết”. Mục Kiệt trừng mắt liếc Lưu Dụ, ý bảo hắn không cần nói linh tinh nữa

Bởi vì Mục Kiệt đã nhìn ra Trần Lâm rất không thích hợp, sau khi Lưu Dụ nói xong vấn đề thứ nhất, Trần Lâm bình thản quá mức liền có chuyển biến. Có lẽ trước kia Mục Kiệt nhận không ra, chính là quen biết lâu như vậy, nhìn không ra thì không phải là Mục Kiệt