– “Trần Lâm, các cậu… cậu… không có việc gì đi?“. Lí Tiểu Phàm lo lắng hỏi Trần Lâm, nhạy cảm như Lí Tiểu Phàm, nàng làm sao không nhận ra khúc mắt giữa hai người kia
Ánh mắt Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm như vừa giận lại vừa bất đắc dĩ, hơn nữa còn lẩn khuất tình yêu. Mà ánh mắt nhìn mình, dù mình không e ngại, nhưng cũng một trận làm tâm mình loạn chiến. Gặp lại Trần Lâm, ánh mắt là tràn đầy vẻ … ủy khuất không cam lòng. Làm sao nói người kia không có chút tình cảm nào với Trần Lâm. Hắn… chắc là đã hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và Trần Lâm?
Lòng mình tuy tràn ngập chua xót, nhưng cũng đã sớm sáng tỏ mình và Trần Lâm không có khả năng. Trần Lâm chưa bao giờ để ý đến nàng, những ôn nhu của của Trần Lâm chỉ vì nàng là người quen của cậu thôi. Kia… nàng nghĩ như vậy! Nếu không chiếm được, thì nàng tình nguyện buông tay, cũng vì thế mà nàng chậm chạp không chịu thông báo nguyên nhân căn bản cho Trần Lâm
Tuy nàng không biết nhiều, gặp nhiều về đồng tính luyến ái, nhưng việc đó cũng không ảnh hưởng gì khi Lí Tiểu Phàm biết Trần Lâm là đồng tính luyến ái! Dù vậy, nàng cũng sẽ thật tâm chúc phúc cho cậu!
– “Tôi không sao”. Trần Lâm trấn an cười cười với Lí Tiểu Phàm. “Tôi quay về tiệm gọi Kim Tinh ra đi ăn với cô, nàng còn bị tôi bắt ở lại trông coi cửa hàng. A~”
Lí Tiểu Phàm hỏi ngay. “Vậy cơm trưa của anh thì sao?”
Trần Lâm biết Lí Tiểu Phàm lo lắng cho mình, nên nói, “Vậy các cô mua về giúp tôi một phần là được rồi, tôi ăn trong tiệm”. Trong lòng lại nghĩ, vốn đã định… cơm trưa là ăn cùng người nọ
Tống Đình Phàm quay lại bãi đậu xe, Mục Kiệt Lưu Dụ đã đợi sẵn. Hai người bọn họ muốn tạo cơ hội cho Tống Đình Phàm nói rõ mọi chuyện với Trần Lâm, sau đó bốn người sẽ vui vẻ cùng nhau đi ăn trưa
Chính là, hiện tại, nhìn biểu tình trên mặt của Tống Đình Phàm, bọn họ không dám tùy tiện phỏng đoán đã xảy ra chuyện gì
Trần Lâm cũng không đi cùng, bọn họ lại không dám vuốt râu lão hổ Tống Đình Phàm, chỉ có thể im lặng nhìn nhau. Mục Kiệt liếc nhìn Lưu Dụ, quyết định buổi chiều bọn họ phải đi gặp Trần Lâm một chuyến
Mà hiện tại, Tống Đình Phàm ra vẻ nhắm mắt dưỡng thần trong xe, nhưng ai có thể đoán được, lòng hắn đang giận long trời lở đất thế nào đâu?
Trong óc không ngừng xuất hiện cảnh Trần Lâm ‘liếc mắt đưa tình’ với Lí Tiểu Phàm. Nam cười đến tao nhã tri kỉ, nữ cười đến phát sáng chói lòa, thật là một đôi trời sinh! Vừa rồi hắn vội đi về phía Trần Lâm vì muốn nhìn rõ biểu tình của cậu và Lí Tiểu Phàm. Không ngờ lại thấy hai người đang nắm tay!
Khi Tống Đình Phàm đến còn nghe câu nói cuối cùng của Trần Lâm, hắn không biết mình có nghe lầm không. Không thể phủ nhận, Tống Đình Phàm nhìn thấy cảnh kia, phẫn nộ là thật, bất đắc dĩ cũng là thật. Hắn thật không ngờ Trần Lâm lại dùng cách này từ chối mình. Nếu không phải hôm nay chính mình vô tình bắt gặp, thì cậu ấy định khi nào mới nói cho mình biết?
Tống Đình Phàm tự vấn, cho dù cậu ấy có bạn gái, mình sẽ buông tay sao? Đáp án được khẳng định: sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Chính là, hắn có thể phải thay đổi phương thức tiếp cận Trần Lâm…. Sau đó, cường thế của nam nhân, thông qua một phen chuyển đổi tâm tư, sẽ nhuần nhuyễn thể hiện ra bên ngoài…
Buổi chiều, trong công ty ba người
– “Trời ạ~! Mục Kiệt, Đình Phàm có phải điên rồi không? Giao cho chúng ta nhiều việc như vậy? Nhiều thế này chúng ta làm sao có thể hoàn thành kịp mà đi tìm Trần Lâm?”. Lưu Dụ nhìn trợ lí Lưu Tâm của Tống Đình Phàm mang qua một xấp văn kiện. Lớn tiếng oán giận
– “Cậu ít oán giận đi, cậu ấy cái gì cũng không nói, phỏng chừng vì không muốn chúng ta hỏi đến, chúng ta thành thành thật thật làm xong việc đi. Thuận tiện cho cậu ấy khỏi ý kiến”. Mục Kiệt oán giận nhìn Lưu Dụ. Ngoài miệng nói đã chịu nhiều mệt nhọc, trong lòng lại nghĩ: không muốn chúng tôi nhúng tay thì chúng tôi sẽ không nhúng tay sao? Hừ, cậu mơ đi!
Bất quá, nhìn đống văn kiện trên bàn, Mục Kiệt từ biết hôm nay chưa làm gì được
Giữa trưa hôm sau, Tống Đình Phàm nhìn thời gian không sai biệt lắm, gọi trợ lí Lưu Tâm đi xem hai người kia có ở văn phòng không, nhưng không muốn cho họ biết. Lưu Tâm dù nghi vấn vẫn làm theo lời Tống Đình Phàm. Nàng trở về nói hai người đã đi rồi, trợ lí nói bọn họ đã vội vã đi vào lúc 11h trưa
Nghe Lưu Tâm nói xong, Tống Đình Phàm cười cười, hơn nữa trong mắt còn có ý vị sâu đậm
Hắn làm sao không biết Mục Kiệt Lưu Dụ nghĩ gì? Biết bọn họ quan tâm đến mình như thế, làm sao lại không cảm động? Chính là mình còn muốn lợi dụng loại quan tâm kia một chút, nếu không lại có lỗi với tâm tư của bọn họ?! Haha, Tống Đình Phàm vuốt cằm nghĩ
Hiện tại, bọn họ chắc là đang đi thăm hỏi Trần Lâm? Hôm qua hắn sỡ dĩ giao cho bọn họ nhiều công việc vì ngăn cản bọn họ tức khắc đi tìm Trần Lâm, hắn cũng không muốn Trần Lâm nghĩ mình là người nóng nảy như thế! Vì chuyện của mình, lại để bằng hữu huynh đệ đích thân ra ngựa!
Tiếp theo, hắn sao có thể trực tiếp nói với Mục Kiệt Lưu Dụ, Trầm Lâm tìm bạn gái cự tuyệt mình. Hắn, Tống Đình Phàm, không bao giờ như vậy! Tuy rằng Mục Kiệt Lưu Dụ không sớm thì muộn cũng sẽ biết chuyện này, nhưng sẽ không phải từ miệng hắn, mặt mũi dù sao cũng phải giữ!
Như vậy sau này, khi thu phục Trần Lâm, chính mình mới có thể nắm chắc thắng lợi!
Lí Tiểu Phàm vừa thấy Mục Kiệt, Lưu Dụ vào cửa hàng liền kinh ngạc không thôi, nhưng trên mặt cũng bất động thanh sắc
– “Ông chủ đang ở sau cửa hàng, cần chúng tôi gọi cậu ấy ra không?”
Mục Kiệt thấy quái dị, Lí Tiểu Phàm này sao lại không giống như ngày thường
– “Ở phía sau a, chúng tôi tự tìm cậu ấy, vừa lúc cũng có việc cần gặp~ a!”. Lưu Dụ nói xong liền đi vào trong
Lí Tiểu Phàm muốn ngăn cản bọn họ, ai cũng biết sau cửa hàng là không gian riêng tư của Trần Lâm, người xa lạ không thể vào. Chính là, bọn họ cũng là người xa lạ sao?
– “Các anh đợi ở đây, tôi đi gọi ông chủ”. Kim Tinh tuyệt nhiên nói như vậy, nàng không do dự như Tiểu Phàm!
Lưu Dụ, Mục Kiệt nghe ra ý ngăn cản của Kim Tinh, vừa định mở cửa đã thấy Trần Lâm từ sau đi ra. “Mục Kiệt, Lưu Dụ, hai anh vào đi. Chúng ta ngồi nói chuyện”
Vào phòng ngủ của Trầm Lâm, hai người không thể không thấy thoải mái. Nơi này của cậu, chỉ có hai chiếc ghế bên bàn ăn, một ghế trước bàn máy tính, một sô pha màu da cam. Trần Lâm để bọn họ tùy ý ngồi, hỏi. “Nơi này của tôi chỉ có trà hoa hồng và nước lọc, các anh….”
Hai người trăm miệng một lời, “trà hoa hồng”
Trần Lâm cười cười, pha ba tách trà hoa hồng. Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, từ khi quen biết bọn họ đến nay cũng đã ba tháng, bên trong dù không mở lò sưởi nhưng làn khói mỏng manh bốc lên từ chén trà nóng vẫn rõ ràng
Mục Kiệt nhìn chén trà Trần Lâm mang đến, mặc dù không phải chất liệu thượng đẳng nhưng rất tinh xảo, phỏng chừng cũng tốn không ít tiền. Không thể tưởng tượng Trần Lâm cũng nghiên cứu về trà!
Nhìn thấy ánh mắt Mục Kiệt, Trần Lâm mở lời giải thích. “Đây là quà ba tôi tặng năm sinh nhật 20, kì thật… tôi cũng không nghiên cứu về trà”
– “Nga, đúng rồi, trà hoa hồng này cũng là ba tôi tặng. Tôi thấy hương vị không tồi, mùi hương thoang thoảng thoang thoảng, không nồng đậm như mùi hoa hồng, nên vẫn uống đến giờ. Các anh cũng uống thử xem sao”
Mục Kiệt Lưu Dụ bưng tách trà uống một ngụm, quả thật như lời Trần Lâm nói, cũng phối hợp gật gật đầu. Kì thật bọn họ không có loại trà nào chưa nếm qua, nhưng vẫn tán thành với Trần Lâm. Đương nhiên, trà này cũng không tồi
Lặng im nửa ngày, ai cũng không nói gì
Trần Lâm đại khái đoán được bọn họ đến đây vì chuyện gì, nhưng thủy chung không mở miệng
Lưu Dụ chịu không được, đánh vỡ bầu không khí trước tiên, “Trần Lâm, chúng ta nói cho rõ. Cậu hẳn là biết Tống Đình Phàm thích cậu, dẫn cậu vào bar cũng là muốn biết thái độ của cậu về đồng tính luyến ái. Chúng tôi là huynh đệ của cậu ấy, cũng không có ý gì khác, chỉ là giúp cậu ấy một con ngựa. Cậu có thái độ gì, thì tỏ rõ ra a!”
Trần Lâm nghe Lưu Dụ thẳng thắn nói Tống Đình Phàm thích mình, mặt tự nhiên đỏ lên. Khi nghe xong việc quán bar là muốn thử cậu, biểu tình lại lạnh xuống. Lại nghe Lưu Dụ nói tỏ thái độ, tỏ thái độ? Cậu tỏ thái độ gì?! Sao không nhìn xem ngày hôm qua Tống Đình Phàm có thái độ gì?! Nghĩ đến đây, sắc mặt lại trắng ra
Mục Kiệt ở một bên nhất thanh nhị sở với biến hóa của Trần Lâm
Giả vờ ho khan hai tiếng, “Ách.. Trần Lâm, cậu đừng giận a, cậu cũng biết Lưu Dụ luôn nói chuyện thẳng thừng như vậy”. Nói xong còn liếc mắt cảnh cáo Lưu Dụ. Lưu Dụ bực bội mắng thầm trong lòng, con bà nó, hắn chỉ muốn làm người tốt!
Trần Lâm lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không để bụng
Mục Kiệt nói tiếp, “Bất quá, cậu ấy nói… cũng không sai! Trần Lâm, cậu… rốt cuộc là có thái độ gì?”
Trần Lâm buồn cười trong lòng, ép tôi tỏ thái độ? Vậy người kia sao không đến? Thật sự nghĩ, tôi sẽ làm theo lời các anh sao?