Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 22



Bọn người Tống Đình Phàm làm sao không liên lạc với Trần Lâm được?
Giữa trưa hôm sau ba người liền đến cửa hàng của Trần Lâm. Tiểu Phàm thấy kì quái, Tống Đình Phàm kia rất hiếm khi ghé lại cửa hàng của họ, hôm nay… có chuyện gì sao?
– “Tiểu Phàm, Tinh Tinh, ông chủ các cô đâu?”. Mục Kiệt lúc mới vào không thấy bóng dáng Trần Lâm đâu liền mở miệng hỏi
– “Nga, là các anh, ông chủ về nhà rồi”. Kim Tinh không muốn nói dối họ lần này, trực tiếp trả lời. Bởi vì hiện tại Kim Tinh đã nghĩ bọn họ là bằng hữu của ông chủ. Nếu nhà Trần Lâm có chuyện gì, nàng cũng không muốn nói giỡn
Lí Tiểu Phàm ở bên cạnh nghe câu hỏi của Mục Kiệt càng thấy kì quái: bọn họ không biết ông chủ về nhà sao? Ông chủ biết rõ bọn họ trưa qua còn tìm cậu đi ăn, đêm qua còn gọi điện nhờ mình trông cửa hàng một chút, không lẽ lại không nói bọn họ một tiếng? Trần Lâm không phải người có thể xử sự như vậy! Có thể, Trần Lâm không muốn nói!
Suy nghĩ vừa hình thành trong đầu, đang định ngăn cản Tinh Tinh nói thật thì nàng đã nói rồi. Lí Tiểu Phàm nghĩ thầm trong lòng, Tinh Tinh cậu, bình thường nhìn họ pha trò cậu còn phải lừa dối trong chốc lát, hôm nay tại sao lại nhanh miệng như vậy!
Khi nghe được hai chữ ‘về nhà’, mi Tống Đình Phàm nhảy dựng. Về nhà?! Lập tức?! Trùng hợp như vậy?!
Mục Kiệt Lưu Dụ liếc nhìn nhau, trong lòng cũng căng thẳng, thật sự trùng hợp như vậy sao?!
Không để cho Kim Tinh có cơ hội nói tiếp, Lí Tiểu Phàm trực tiếp nói: “Có thể mẹ Trần Lâm nhớ cậu ấy, vừa lúc lâu rồi Trần Lâm không về nhà, nên quay về thăm nhà”
Thực ra trong lòng Lí Tiểu Phàm nghĩ, Trần Lâm không nói cho bọn họ chuyện cha cậu ngã cầu thang, phỏng chừng không muốn phiền toái bọn họ thêm, nên Lí Tiểu Phàm cũng sẽ không nói
Nhưng những lời này vào tai ba người Tống Đình Phàm lại thành một nghĩa khác: Trần Lâm đang trốn bọn họ!!
Chần chờ chốc lát, Mục Kiệt lại hỏi: “Cậu ấy có nói khi nào thì về không?”
Lí Tiểu Phàm lắc đầu. “Không”
Cái này không tính là nói dối, Trần Lâm quả thật không nói thêm khi nào về
Nghe xong lí do thoái thác của Lí Tiểu Phàm, Tống Đình Phàm xoay người rời khỏi cửa hàng. Mục Kiệt Lưu Dụ thấy thế, vội vàng đuổi theo

Ngồi vào xe, bọn Mục Kiệt Lưu Dụ cũng không nói thêm gì nữa. Bởi bọn họ tin tưởng, Tống Đình Phàm biết phải làm thế nào. Lưu Dụ nói thầm với Mục Kiệt: “Cậu có nghĩ Trần Lâm đang lảng tránh chúng ta không?”
Mục Kiệt kiên định lắc đầu. “Chắc không phải, Trần Lâm không phải người như vậy, cậu sẽ không dùng cách thức như thế để biểu đạt ý kiến của mình. Có lẽ, trong nhà có việc gì đó….”. Nói đến nửa câu sau, Mục Kiệt lại thấy không chính xác, vì cách trả lời của Lí Tiểu Phàm hệt như đang viện cớ!
Tống Đình Phàm cũng nghĩ, tránh né? Đây là tác phong của Trần Lâm? Tống Đình Phàm không tin như vậy
Hắn nguyện ý cho Trần Lâm thời gian để bình tĩnh nhận rõ, nhưng nếu trốn tránh, hắn sẽ không cho phép, tuyệt đối không cho phép!!!
Khi Trần Lâm về đến nhà, mẹ Trần giật mình. “Con trai, con thật sự về a?”
Trần Lâm vừa gật đầu vừa hỏi, “Ba đâu? Nếu nặng, hai người sao không đến bệnh viện mà còn ở nhà?”
Mẹ Trần nhìn vẻ mặt lo lắng cửa đứa con, trong lòng cảm động, nhưng vẫn cười nhạt, “Nhạ, ba con đang ở trong phòng, mấy ngày nay ông ấy như đại gia, mẹ hầu cha rất tốt”
Trần Lâm vào phòng thấy cha đang nghiên cứu sách dạy đánh cờ. “Ba, thế nào rồi? Không có việc gì sao?”
– “Tiểu Lâm, con tại sao đã trở lại? Không phải đã nói cho con ba không có việc gì sao, con không cần vội vàng trở về a!”. Ba Trần nhìn thấy con trai, miệng tuy nói vậy nhưng nếp nhăn trên khóe mắt đã hằn rõ ý cười
– “Ba, ba bị thương chỗ nào? Cho con xem…”. Trần Lâm không trả lời câu hỏi của cha, kiên trì phải xem vết thương
– “Nào có bị thương gì, đơn giản là khi bước xuống thang bị trật mắt cá chân thôi”. Mẹ Trần đứng ngoài cửa ăn ý nói. Trong lòng đã nghĩ, chỉ thể thôi mà đứa con này đã khẩn trương như vậy!
Đi tới, miệng cong bĩu môi giễu cợt, kéo ống quần cha Trần lên, để đứa con nhìn cho rõ
– “Thật sự không có gì, Tiểu Lâm, ba nói với mẹ không cần gọi cho con, nhưng bà ấy…”
Mẹ Trần trừng mắt, ba Trần liền tự động không nói nữa
Trần Lâm nhìn mắt cả chân cha, tuy được quấn một lớp băn gạc dày nhưng có lẽ không có gì nặng. Lúc này, tâm trạng lo lắng của cậu mới thả lỏng. Nhìn đứa con lo lắng, mẹ Trần tự trách mình đã gọi điện cho con nhưng không nói như vậy
– “Chuyện gì cũng nói cho con rồi, con còn vội trở về làm gì, thật là… Mẹ cũng không phải chăm sóc ông ấy không tốt~”. Nhìn biểu tình không tự nhiên của vợ, ba Trần nháy mắt với con trai
– “Ai nha, mẹ, con còn chưa ăn sáng.. Hiện tại rất đói…”. Trần Lâm ôm vai mẹ làm nũng

– “Mau cho con thưởng thức tay nghề nấu ăn của mẹ đi…”
Vừa nghe con trai nói vậy, mẹ Trần lập tức lên tinh thần. “Coi như con có lộc ăn, mẹ vừa mới làm cơm trưa, nếu không phải chân cha con bị thương, muốn nếm tay nghề của mẹ….”. Lầm bầm lầm bầm, nói xong liền bước ra phòng ngoài
Hai cha con nhìn nhau cười
Ở nhà, đồ ăn cơ bản đều do ba Trần nấu, mẹ Trần làm rất ít, chỉ ngẫu nhiên mới động thủ một chút. Thật ra, mẹ Trần không muốn nấu cơm không phải vì tay nghề không tốt, mà vì tay nghề tốt quá nên không dễ dàng ra tay!
– “Con trở về lần này đã xin phép Bá Quang chưa?”. Ba Trần hỏi con
– “Ân, Quang ca biết, còn nói sẽ về cùng con, con không cho, cũng không muốn nói chuyện của cha với anh ấy”
Ba Trần gật gật đầu không hỏi gì thêm. Ông hiểu tính con mình, đứa con này tính cách ý hệt ông, không bao giờ muốn làm phiền người khác
– “Trần Lâm, mau đỡ cha con ra ăn cơm, đã xong rồi!”. Mẹ Trần ở phòng ngoài nói vọng vào, không khó để nhận ra chút đắc ý trong giọng nói
Buổi tối đang nằm trên giường, Trần Lâm cân nhắc, tuy rằng hiện tại cha đã không có trở ngại gì, nhưng đã xin nghỉ thì cậu hưởng dụng một chút. Chính mình lâu rồi cũng không ở nhà với cha mẹ… Mặt khác… mấy ngày này, sẽ ngẫm lại cho rõ ràng
Hôm sau, bọn Tống Đình Phàm cũng không đến tiệm của Trần Lâm nữa, nhưng Lí Tiểu Phàm lại gọi điện cho cậu. Tiểu Phàm nói cho Trần Lâm chuyện hôm qua, cậu đột nhiên ý thức được, không chào hỏi bọn họ đã về nhà như vậy có lẽ sẽ gây nên hiểu lầm…
Vậy… có phải bây giờ nên quay lại không? Những cậu đã hứa sẽ ở lại với cha mẹ vài ngày. Mà chính mình tựa hồ… còn không biết nên làm gì bây giờ…
Ngày này Trần Lâm có chút không yên lòng, mẹ Trần đã nhìn ra liền nửa đùa nửa thật nói: “Trần Lâm, ở với cha mẹ không quen a, còn không mau chạy về trông coi cửa hàng đi?”
Trần Lâm nghe mẹ nói, cười cười. Im lặng nửa ngày đột nhiên hỏi một câu: “Mẹ, sao mẹ không khuyên con đi tìm bạn gái?”
Nghe câu hỏi của con trai, ba mẹ Trần đều dừng tay, kinh ngạc nhìn đứa con
Đứa con này, từ nhỏ đã không giấu diếm bọn họ chuyện gì, cơ hồ chuyện gì cậu làm cũng rất hợp ý họ
Hơn nữa, ba Trần lại làm bên công tác giáo dục, chức cũng không nhỏ ở đại phương, đều tự giáo dục con mình; mẹ Trần tính cách tuy hơi trẻ con, khi còn trẻ làm công tác văn nghệ, càng giáo dục con tự do phát triển
Cho nên hiện tại rất nhiều người bắt con đi xem mắt, bọn họ vẫn thấy con mình không có vấn đề gì, chỉ cần con làm tốt việc của mình, bọn họ sẽ không quan tâm
Khả, hôm nay, đứa con, làm sao vậy? Đã biết yêu rồi?
Một lát sau, mẹ Trần vui đùa, hỏi ngược lại: “Con như vậy là hi vọng mẹ tìm một nữa nhân để quản con sớm một chút?”
Trần Lâm cười cười. Lắc đầu
– “Tiểu Lâm, đó là chuyện cả đời của con, con tự mình quyết định, cha mẹ chỉ phụ trách khuyên bảo con”. Ba Trần giải quyết dứt khoát. Trần Lâm cảm kích nhìn cha. Cậu biết cha mẹ luôn để mình tự do phát triển, không ngờ ngay chuyện này cũng…