Bầu trời u ám, đến một ánh sao cũng không nhìn thấy. Dường như chuẩn bị nổi lên một cơn bão lớn. Mạc Tiểu Hàn cô đơn ngồi dưới ánh đèn đường mờ mịt, nước mắt tràn lan như thác lũ, tùy ý giội rửa trên mặt, uất ức và bi thương càng ngày càng mãnh liệt.
Mạc Tiểu Hàn ngồi ở chỗ đó, vách tường hồ bơi màu trắng phản chiếu ánh sáng đèn đường mơ màng, rơi xuống bờ vai mỏng manh của cô.
"Đừng khóc." Một giọng nói trong bóng đêm hiu quạnh vang lên.
Mạc Tiểu Hàn vẫn ngồi dưới đất nức nở không ngừng, hồi lâu mới có phản ứng. Quay đầu nhìn lại, ánh mắt ngập nước mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Sở Thiên Ngạo.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã lặng yên không tiếng động đi tới bên hồ bơi. Đứng ở bên cạnh từ trên cao nhìn xuống cô. Trong ánh sáng mờ ảo không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Giọng nói của hắn cũng nhàn nhạt, nghe không ra buồn hay vui.
Nỗi uất ức của Mạc Tiểu Hàn lập tức tràn ra như lũ quét: "Anh cút đi! Tôi không cần anh quan tâm! Đừng có vờ vịt giả bộ làm người tốt!" Tùy tiện lau lung tung những giọt nước mắt đang chảy tràn trên mặt, Mạc Tiểu Hàn lớn tiếng kêu gào.
Sở Thiên Ngạo nhíu chặt đôi mày rậm, tiến về trước một bước, một tay kéo Mạc Tiểu Hàn từ mặt đất đứng lên: "Cô, cô lên cơn điên à!"
Vừa chạm vào người cô mới phát hiện cảm giác có gì đó không đúng, đặt tay lên trán cô kiểm tra lần nữa, nhiệt độ nóng bỏng pha trộn với nước mắt, khiến trái tim Sở Thiên Ngạo chợt thấy căng thẳng: "Đáng chết! Cô sốt rồi!"
Nhanh chóng ẵm Mạc Tiểu Hàn đi vào nhà, không thèm quan tâm tới Mạc Tiểu Hàn vừa kêu gào vừa đấm đá lung tung.
"Im! Ngoan một chút!" Giọng nói Sở Thiên Ngạo có chút không kiên nhẫn. Sức lực trong tay lại giảm nhẹ rất nhiều. Mạc Tiểu Hàn sốt quá cao nên có chút mê man, căn bản không để ý tới những lời vỗ về của Sở Thiên Ngạo, vẫn gào lên: "Anh cút ngay! Đừng đụng vào tôi! Cút đi!"
Một tay Sở Thiên Ngạo ôm cơ thể gầy yếu của cô, một tay gắt gao khống chế cô đạp loạn hai chân. Nhỏ giọng nói bên tai cô: "Nếu cô cứ lộn xộn, tôi sẽ ném cô vào hồ bơi, để cho đứa con hoang trong bụng của cô chôn theo cô luôn!"
Lời nói lạnh lẽo tàn khốc khiến Mạc Tiểu Hàn lập tức tỉnh táo lại. Bé con không thể có chuyện, cô phải bảo vệ tốt đứa con nhỏ bé trong bụng của mình. Mạc Tiểu Hàn bị dọa sợ tới mức che bụng thật chặt, ngoan ngoãn để Sở Thiên Ngạo bế cô vào phòng ngủ.
Sở Thiên Ngạo thận trọng đem Mạc Tiểu Hàn đặt nhẹ lên giường, lại kê thêm cái gối đầu mềm mại để giúp cô có một tư thế thoải mái nhất, sau đó lấy nhiệt kế kẹp vào nách Mạc Tiểu Hàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mạc Tiểu Hàn sốt đến đỏ bừng, vầng trán cũng nóng đến dọa người.
Hàng chân mày của Sở Thiên Ngạo co rút, sắc mặt so ra còn khó nhìn hơn sắc mặt của Mạc Tiểu Hàn, "Cô thật là ngu ngốc! Chỉ có dọn dẹp cái hồ bơi mà lại để mình phát sốt! Chưa từng thấy ai ngu ngốc như người phụ nữ này!"
Mạc Tiểu Hàn sốt đến nỗi cả người vô lực, không muốn cãi nhau với hắn, cũng không chống đối lại bất kỳ động tác nào của Sở Thiên Ngạo. trong thời gian chờ kiểm tra nhiệt độ của cô, Sở Thiên Ngạo đột nhiên cúi người ghé sát vào mặt Mạc Tiểu Hàn, chăm chú quan sát cô. Tựa như chưa bao giờ quen biết cô vậy.
Đó là một loại ánh mắt nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu, giống như đối với Mạc Tiểu Hàn, hắn chưa bao giờ quan sát kỹ.
"Làm gì thế? Điên à?" Mạc Tiểu Hàn bị ánh mắt của hắn nhìn thấy rợn cả tóc gáy, vùng vẫy muốn ngồi dậy.
"Đúng là những lúc cô không nói lời nào thì có vẻ đáng yêu hơn." Sở Thiên Ngạo nhẹ nhàng đẩy Mạc Tiểu Hàn nằm lại trên gối. Cầm cánh tay của Mạc Tiểu Hàn, không một chút dịu dàng rút nhiệt kế ra.
"Á! Anh nhẹ tay một chút! Tôi là bệnh nhân. Ôi! Tôi còn mang thai. Ôi, ôi!" Mạc Tiểu Hàn cũng không biết do tức giận hay do bị ngã, chỉ thấy trước mắt như nổ đom đóm.
"Bệnh nhân? Đó là do cô quá ngu ngốc! Không biết chăm sóc chính mình! Mang thai? Đứa con trong bụng cô, cũng không phải là do tôi làm!" Sở Thiên Ngạo lạnh lùng thốt ra một câu, nhìn cũng không nhìn Mạc Tiểu Hàn, mắt chỉ lo nhìn nhiệt kế.