Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 17: Tại sao cô khóc


Nhận thấy không khí có vẻ khác thường, Sở Thiên Ngạo quay đầu nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Đôi mắt nhắm chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên một nỗi đau khổ đến tuyệt vọng. Hàm răng trắng như tuyết gắt gao cắn chặt vào cánh môi hồng, gần như rướm máu.

Sao thế? Tại sao nét mặt của cô ấy lại bi thương như vậy? Sở Thiên Ngạo buông một tay ra, chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mạc Tiểu Hàn.

"Làm gì vậy! Rất đau đấy!" Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo nhẫn tâm đâm một cái, hét lên thảm thiết. Đôi mắt mở to, hai dòng nước mắt nặng nề trượt xuống gò má.

Mạc Tiểu Hàn hốt hoảng lau nước mắt. Không muốn bị người đàn ông bên cạnh nhìn thấy vẻ thảm hại của mình.

Đôi mi của Sở Thiên Ngạo khẽ nhướng lên nâng: "Tại sao khóc?"

"Ai cần anh lo!" Mạc Tiểu Hàn lau qua quýt nước mắt trên mặt, xoay đầu sang bên phải, làm bộ chuyên chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Học trưởng Hạo là bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng cô, cô không muốn chia sẻ bí mật này với bất cứ ai.

Vừa đúng lúc đèn đỏ, bàn tay cứng như sắt của Sở Thiên Ngạo đưa qua, cằm của Mạc Tiểu Hàn bị siết chặt, đầu bị Sở Thiên Ngạo kiên quyết kéo xoay sang bên hắn.

Đôi mắt sâu đen nhìn thẳng vào đôi mắt hơi đỏ của cô.

"Nói, tại sao khóc?"

"Khóc vì số phận của tôi kém may mắn, lại gặp phải người không nói tới đạo lý như anh! Tôi đau đớn, tôi tủi hờn! Vì tôi cảm thấy số phận của mình sao khổ sở quá!" Mạc Tiểu Hàn tức giận cười mỉa mai. Người đàn ông sức mạnh bạo tàn này, hắn nghĩ mình là ai!

Lời nói của Mạc Tiểu Hàn chọc giận đến Sở Thiên Ngạo, bàn tay đang muốn gia tăng sức mạnh, nhưng lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Hàn nhòe nhoẹt nước mắt, đột nhiên lại trở nên mềm lòng.

Đôi môi lạnh bạc mím lại, rút bàn tay mang theo sự tức giận bị đè nén về, chợt đạp thắng xe, động tác của Sở Thiên Ngạo khiến Mạc Tiểu Hàn bất ngờ, đầu lập tức đụng vào cửa sổ xe, đau điếng.

Không biết nhấn cái nút gì, dây nịt an toàn tự động nới ra, cửa xe vừa mở, Mạc Tiểu Hàn còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị Sở Thiên Ngạo ném ngoài đường dưới làn xe đang chạy đông nghịt rồi.

Không hề nói một câu, chiếc xe Lamborghini của Sở Thiên Ngạo đã nghênh ngang rời đi.

Xoa xoa chiếc cằm bị Sở Thiên Ngạo bóp đỏ cả lên, "Tên thần kinh!" Mạc Tiểu Hàn nói thầm trong lòng. Người đàn ông này giống như kiểu bị động kinh, không nói câu gì nhất định đưa cô đến trường, bây giờ cũng chẳng giải thích một câu ném cô ra giữa đường, trái đất này là nhà do hắn xây sao? Mạc Tiểu Hàn cô cũng không phải là thú cưng của hắn! Thật là tức chết người đi được.

Giơ lên quả đấm hướng về phía chiếc xe Lamborghini đã đi xa, Mạc Tiểu Hàn nhìn thời gian trong điện thoại di động. Xong rồi! Cô thật sự tới trễ rồi!

Mạc Tiểu Hàn thở hổn hển, đôi chân chạy nhanh quá trở nên run rẩy, trước khi tiếng chuông vào học vang lên phải chạy kịp tới phòng học.

Từ rất xa đã nhìn thấy bạn tốt Lương Nhạc Nhạc đang ngồi trên ghế vẫy vẫy tay gọi cô.

"Tiểu Hàn, bên này!" Nhạc Nhạc giúp cô giữ chỗ ngồi, vị trí chính giữa hàng đầu. Mạc Tiểu Hàn và Lương Nhạc Nhạc đều là những sinh viên cần cù chăm chỉ, đi học luôn luôn nghiêm túc.

"Nhạc Nhạc, cám ơn cậu!" Mạc Tiểu Hàn cảm kích nhìn Lương Nhạc Nhạc mỉm cười. Nhờ có Lương Nhạc Nhạc, nếu không chắc chắn cô không chiếm được vị trí tốt như vậy.

"Tiểu Hàn, sao cậu chạy đến nỗi thở hổn hển như thế?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Hàn đỏ ửng lên vì chạy nhanh, mồ hôi rịn ra trên chóp mũi mịn màng. Lương Nhạc Nhạc quan tâm đưa cho cô một bịch khăn giấy.

"Đừng hỏi nữa, hôm nay thật là xui xẻo, gặp phải một tên bị bệnh thần kinh!"

Âm thanh giọng nói còn chưa tan, bạn học xung quanh đã rối rít vỗ tay. Giáo sư La và một người đàn ông cao lớn đi vào. Chắc người này là sinh viên yêu quý của giáo sư La, hôm nay đặc biệt mời tới lớp học của cô.

Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn mang theo sự kính phục nhìn sang phía người đàn ông. Vừa nhìn thấy, cô gần như muốn nhảy dựng lên!