*Edit By Nỳ*??*Beta By Na + Vee*
Lúc nhỏ, đối với chuyện ca hát, Thư Niệm cũng rất thích. Ngồi ở trước ti vi, rồi cùng hát theo với nhân vật hoạt hình trong đó. Lúc đó cô còn tự cho là mình hát rất hay.
Thư Niệm luôn cảm thấy bản thân mình đối với chuyện ca hát không có khuyết điểm gì cả.
Cha mẹ cũng chưa từng có dạy qua cho cô, họ cảm thấy rất đáng yêu, cũng liền mặc kệ cô.
Mãi đến giai đoạn trung học, có cuộc thi âm nhạc, ở cuối học kỳ, mỗi người đều phải lên đài để hát một bài. Có thể lựa chọn hát một mình, cũng có thể tìm một đội để kết hợp hát một bài.
Lúc đó Thư Niệm hát một bài 《Lòng cảm ơn》của Âu Dương Phỉ Phỉ.
Còn chưa có hát xong, Thư Niệm liền chú ý tới khuôn mặt của cả lớp đều đang nén cười. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan cố mà hát hết cả bài.
Lúc sau xuống đài, liền hỏi Hà Hiểu Dĩnh, Thư Niệm mới biết được chính là mình hát lệch tone.
Hơn nữa còn không lệch tone theo bình thường.
Bị chê cười nhiều lần, Thư Niệm cũng không còn yêu chuyện ca hát nữa. Cho dù muốn ca hát, nếu có thì cũng là một mình trốn ở trong phòng nhỏ giọng hát.
Lần ngoại lệ đầu tiên là sau khi cô và Tạ Như Hạc có mối quan hệ khá tốt.
Có một lần, cô cao hứng đứng dậy, không lo lắng quá nhiều. Ở ngay trước mặt anh liền hát lên. Lúc đó, Tạ Như Hạc nghe rất chăm chú, sắc mặt thoáng có chút cổ quái, cuối cùng chỉ miễn cưỡng nói ra một câu: "
———— "Tôi đã từng nghe qua lời bài hát như vậy, nhưng chưa từng nghe bài nào có giai điệu như cậu đã hát."
Câu nói kia chứa rất nhiều ý nghĩa, cùng lúc này lại nghe Tạ Như Hạc nói lời này, nói lên rất nhiều ý nghĩa giống nhau.
Thư Niệm rũ mắt xuống, không nói lời nào.
Rất nhanh, Tạ Như Hạc đã nhận ra tâm tình của cô đang không tốt, khóe môi giật giật. Anh không hy vọng Thư Niệm không vui, khó khăn hạ xuống một bậc thang cho cô: ""Nếu em không đọc lời bài hát, tôi còn phân không rõ bài này là 《Ngôi sao nhỏ》hay là 《Bài bảng chữ cái 》nữa."
Bầu không khí tẻ nhạt vài giây.
""Cái này là hai bài hát."" Thư Niệm cảm thấy có chút giống nhau, nghĩ nghĩ, không quá chắc chắn nói: ""Giai điệu hơi giống nhau."
Tạ Như Hạc quay đầu nhìn cô: ""Vậy sao?"
Thư Niệm cảm thấy quả thực là giống nhau, nhưng một chút cũng không dám hát ra để chứng minh, chỉ có thể nhỏ giọng nói: ""Hẳn là đúng.""
""Chắc là tôi nhớ nhầm."" Vẻ mặt Tạ Như Hạc thản nhiên ""Giai điệu rất đúng."
Thư Niệm ngập ngừng, rất không tự tin hỏi: ""Có thật không?"
""Ừ." Tạ Như Hạc rất nghiêm túc mà nói: ""Ngày mai em cứ hát như vậy là được."
Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã đi gần tới bến xe.
Thư Niệm mặc dù không được anh an ủi, nhưng cũng không nhắc lại chủ đề này. Cô giúp Tạ Như Hạc đón một chiếc taxi, bởi vì không biết phải làm sao để giúp anh lên xe, chân tay luống cuống đứng ở bên cạnh anh.
Nhưng Tạ Như Hạc đã thông thạo mọi việc, cửa xe mở rộng ra, xe lăn thoáng nghiêng vào, hai tay anh chống đỡ ở tay vịn, lợi dụng lực đạo ở trên tay, nhanh chóng ngồi ghế sau xe.
Cảm thấy mình hoàn toàn không giúp được một chút nào, Thư Niệm dứt khoác đem lực chú ý đặt vào trên chiếc xe lăn.
Nhưng sau một hồi, Tạ Như Hạc đưa tay, ấn xuống bánh xe, trực tiếp đem hai cái bánh xe bỏ xuống dưới, chiếc xe bị anh chia làm ba phần, bị anh bỏ vào trong xe.
Nhìn thấy anh làm một loạt các thao tác, Thư Niệm trừng mắt nhìn, đột nhiên nhớ tới một việc: ""Tay của anh không phải khó chịu sao?""
Tạ Như Hạc dừng động tác lại, cứng nhắc ""ừ"" một tiếng.
"Vậy anh trở về nhớ phải nghrĩ ngơi thật tốt."" Thư Niệm không nghĩ quá nhiều trong lòng, ""Có rảnh liên lạc nha, tạm biệt""
Nghe vậy Tạ Như Hạc nhìn cô. Sau đó, gật nhẹ đầu:
""Ừ, tạm biệt."
—
Ngày thứ hai, Thư Niệm dựa theo thời gian đã hẹn, đi đến phòng thu âm sớm hơn nửa tiếng.
Thời gian chờ đợi bên trong, bên ngoài lại có thêm mấy người. So với số lượng Thư Niệm tưởng tượng thì ít hơn một chút, ước chừng khoảng mười mấy người.
Thư Niệm len lén quan sát những người xung quanh một chút, có mấy người nhìn rất quen mắt. Có nhiều lần cô chạy đến phòng thu âm, thường xuyên nhìn thấy những diễn viên lồng tiếng mới vào như cô.
Thư Niệm thu lại lực chú ý, lại bắt đầu phiền não về chuyện ca hát.
Dù sao cũng không có nhiều kinh nghiệm trong việc ca hát, Thư Niệm mặc dù cũng đã gặp một số tiền bối phối lời hát kịch, nhưng mà lúc trước họ đều là ca sĩ, bây giờ cô là diễn viên lại cầm bài hát đến một mình.
Ví dụ cũng có diễn viên lồng tiếng ca hát, nhưng cũng không cương quyết đòi hỏi yêu cầu.
Đúng vào lúc này, từ trong thang máy có một nhóm người đi ra, từ góc này nhìn lại, có chừng khoảng bảy tám người, phần lớn là những gương mặt lạ. Trừ Lý Khánh ra, cơ bản Thư Niệm chưa từng nhìn thấy qua.
Cô đang muốn thu hồi ánh mắt lại.
Đột nhiên chú ý tới, bên cạnh ở phía sau, người đàn ông đang bị những người khác che kín. Vẻ mặt của anh nhàn nhạt, ánh mắt hạ xuống như đang suy nghĩ cái gì đó, đằng sau có người thay anh đẩy xe,. Bên cạnh có một người đàn ông trung niên chăm chú nói chuyện với anh, anh hoàn toàn không để ý tới.
Một bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt.
Nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, biểu cảm Thư Niệm trong nháy mắt cứng đờ
Lý Khánh đi tới, lên tiếng chào hỏi cùng với các cô, sau khi xác định tất cả mọi người đã đầy đủ, ông đại khái giới thiệu một chút về từng người đang đứng ở sau lưng.
Theo thứ tự là nhà sản xuất phim, Phương đạo diễn, thầy thu âm, trợ lý....
Cho đến người cuối cùng là Tạ Như Hạc
Lý Khánh do dự, trước nhìn thoáng qua nhà sản xuất, mới nói: ""Vị này chính là thầy A Hạc*.""
*Bên Trung Quốc, thường sẽ gọi hậu bối sẽ gọi tiền bối của mình là thầy hoặc cô để thể hiện sự tôn trọng.
Những người đứng phía trước Thư Niệm đều lễ phép hô theo "thầy A Hạc"" còn tiện thể khom mình chào, Thư Niệm còn đang đứng sững sờ, sau khi kịp phản ứng lại, cũng liền hô theo, tiếng nói hết sức nhỏ bé đều bị những tiếng nói khác lấn áp.
Gần như là cúng lúc cô mới vừa hô lên
Tạ Như Hạc liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lướt về phía Thư Niệm, ánh mắt có như không dừng ở trên người cô, cũng không quá lâu liền thu hồi lại. Tựa hồ đối với sự xuất hiện của cô không quá kinh ngạc và để ý lắm.
Sau phần chào hỏi, bọn họ người trước người sau tiến vào trong phòng.
Chỉ còn một mình Lý Khánh và trợ lý ở bên ngoài.
Lý Khánh chỉ tay vào trợ lý đứng bên cạnh, đại khái nói ra các quá trình thu âm: ""Một lúc nữa nghe họ điểm danh, kêu đến tên liền tiến vào. Lúc đầu sẽ ca thử, họ sẽ phát một đoạn demo cho mọi người nghe. Chỉ phát một lần, sau đó liền hát.""
Lý Khánh cho các cô nói thử một đoạn kịch, sau đó phát kịch bản cho từng người: ""Có hai phút điều chỉnh sau khi hát xong, tiếp đó liền bắt đầu diễn thử.""
Xác nhận các cô không còn thắc mắc gì nữa, Lý Khánh liền tiến vào trong phòng thu.
Chung quanh yên tĩnh trở lại, phần lớn mọi người đều nhìn kịch bản trong tay. Thư Niệm đứng tại chỗ, có chút phản ứng không kịp.
Lý Khánh nói nhà sản xuất âm nhạc kia là Tạ Như Hạc sao?
Phải! Không! Phải! Vậy! Chuyện này! A!!!
Thư Niệm thở ra một hơi lạnh, cưỡng ép tất cả vào trong lòng. Cô lấy cây bút từ trong túi ra, rũ mắt xuống, ở bên trên kịch bản bôi bôi, vạch vạch.
Dựa vào lời Lý Khánh nói qua các bối cảnh, cùng lời kịch nhân vật bên trên kịch bản, đại khái cũng hiểu rõ tình cảm của các nhân vật cùng suy nghĩ ý nghĩa.
Vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu, muốn để cho mình tiến vào các nhân vật trong kịch bản.
Bên cạnh có hai cô gái bắt đầu xì xào bàn tán.
""Trời ạ, người mới rồi chính là A Hạc sao? Đẹp trai như thế à?""
""Dáng vóc cũng quá đẹp ấy.""
""Bất quá, tôi nghe nói anh ta đối với chuyện ca hát yêu cầu rất cao, mà lại rất hay mắng chửi người, dễ nổi nóng. Đặc biệt chán ghét người khác phá hỏng bài hát của anh ta, dù có là ca sĩ nổi tiếng, cũng không cho một chút mặt mũi. Trước đó Lê Thịnh hình như cũng bị mắng...""
""...Khủng bố như vậy sao?""
"Chính là rất công bằng, không mang theo một chút tình cảm riêng tư, cái này cũng rất tốt.""
""Ài, anh ta ngồi xe lăn a...Thân thể có vấn đề sao?""
Mười phút đồng hồ trôi qua, trợ lý kêu một người trong các cô đi vào.
Thư Niệm rất khẩn trương, cả khuôn mặt đều kéo căng, nhưng cũng không quá tin tưởng lời nói của bọn họ. Tính tình Tạ Như Hạc trầm mặc, rất dễ nóng giận cũng không thể nào mắng chửi người, tất cả đều dùng hành động để dọa người khác.
Rất nhanh, cô liền phát hiện ý nghĩ mình là sai.
Người bên cạnh từ người này đến người khác trở về.
Các cô gái đều có tính cách hướng ngoại, không bao lâu liền tụ lại một chỗ để trò chuyện. Nghe mọi người nói, toàn bộ quá trình Tạ Như Hạc không nói gì, chỉ là sắc mặt khó coi đến cực điểm, vừa lạnh lại cứng.
Rốt cục, đến cô gái thứ bảy đi vào mới nhận một câu đánh giá của Tạ Như Hạc
Nhưng không phải đánh giá tốt.
Cô gái le lưỡi, lặp lại lời nói của Tạ Như Hạc. Cô tựa hồ cũng không quá để ý, ngược lại còn có chút vui vẻ: ""Thầy A Hạc nói, đến bây giờ anh cũng không nghĩ tới, ca khúc anh viết có thể hát khó nghe đến nỗi này.""
""...""
Thời gian trôi qua càng lâu, Thư Niệm càng khẩn trương.
Cô hoàn toàn không hiểu họ bị mắng tại sao còn hài lòng như thế.
Thư Niệm thậm chí bất đầu cảm thấy may mắn.
May mắn hôm qua mình không có ở trước mặt Tạ Như Hạc ca hát, cho nên trốn khỏi bị anh nói mất mặt.
Rất nhanh, trợ lý kêu tên Thư Niệm.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, siết chặt bàn tay đang không ngừng đổ mồ hôi, toàn thân cứng đờ đi vào trong phòng, cô không dám nhìn về hướng của Tạ Như Hạc, hạ mắt đeo tai nghe lên, nghe từ trong phòng điều khiển vang lên tiếng nói Tạ Như Hạc.
""Bắt đầu đi."
Tạ Như Hạc ngồi trước máy vi tính, phát ca khúc demo lên. Sau khi phát, ánh mắt anh thoáng nhìn, chú ý tới Thư Niệm tựa hồ còn có chút mê man. Anh rũ mắt xuống, lại phát thêm một lần nữa.
Thư Niệm nhớ đến lời nói hôm qua Tạ Như Hạc, đem từng câu nhớ kỹ. Cô cảm thấy mình không thể vẹn toàn hai bên, vậy liền tận lực đem một việc trong số đó làm tốt nhất.
Thư Niệm ngoan ngoãn đem toàn bộ tâm tư đều dùng để nhớ lời
Thật lâu, tiếng ca bên tay kết thúc
Thư Niệm kiên trì tự giới thiệu mình một phen, thời điểm đang chuẩn bị hát, đột nhiên phát hiện trước micro xuất hiện xuất hiện một bản nhạc.
Bản nhạc được viết trên tờ giấy.
Trên giấy viết lời hát.
Lúc này, tròng phòng điều khiển.
Phương Văn Thừa đứng sau lưng Tạ Như Hạc, cũng không chú ý tới hành vi của anh, ngáp một cái thật to, đứng sát ở bên cạnh nhà sản xuất phim cùng đạo diễn đều cùng một bộ dáng chăm chú, tựa hồ cảm thấy rất đau đầu.
Thư Niệm hát lên một tiếng, Phương đạo diễn kinh ngạc đến ngây người: ""Cô ấy đang làm gì vậy?""
Lý Khành cũng mờ mịt: ""Cô ấy đang đọc sao?""
Phương Văn Thừa không khách khí chút nào cười ra tiếng: ""Giọng lạc đến tận Thái Bình Dương rồi.""
Đột nhiên, Tạ Như Hạc nhìn về phía bọn họ, ánh mắt sắc lạnh.
""Nói xong rồi?""
Phương Văn Thừa hoàn toàn không nhận ra Thư Niệm, tự cho là mười phần đúng, gọi tiểu trợ lý bên cạnh lại: ""Này, đưa một ít khăn giấy cho cô ấy đi.""
Đợi lát nữa bị chửi thì cũng phải khóc một cách xinh đẹp một chút.
Cùng lúc đó, Thư Niệm cũng hát xong.
Cô lộ ra ánh mắt trong suốt nhìn về phía bên này, đôi mắt vừa lớn vừa tròn, màu nâu nhạt, bị ánh đén chiếu vào phản ra một chút sáng. Tựa hồ có chút khẩn trương, bóp chặt khớp xương đến trắng bệt.
Chờ đợi Tạ Như Hạc đọc bản giới thiệu.
Một giây sau.
""Cô là Thư Niệm.""
Bời vì sự tình ca hát, tâm tình Thư Niệm bây giờ rất phức tạp, nhưng vấn đề là do chính mình, cũng không trách người khác được. Cô nhón chân lên, đối diện micro nhỏ giọng nói: ""Vâng thưa thầy.""
Tạ Như Hạc chợt ngẩng đầu, một đôi mắt không gợn sóng làm cho người khác không biết anh đang nghĩ gì, nhìn về phía cô.
Quyết định vài giây.
Thư Niệm bị anh nhìn chằm chằm cảm thấy như tận thế đang đến, miễn cưỡng nói: ""Làm sao vậy?""
Nghe vậy, mặt Tạ Như Hạc không thay đổi thu tầm mắt lại, giọng điệu chậm rãi mà tùy ý. Tiếng nói thông qua tai nghe tuyền vào trong tai cô, mỗi câu mỗi chữ, đều rất rõ ràng.
""Hát rất tốt."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm nay hơi trễ
Thật có lỗi thật có lỗi, phát cho mỗi người 100 cái hồng bao
*Lời Edit: Chúc Mừng Năm Mới *
*10:28 AM 1- -2019*