Thử Sinh Vi Quân Lưu

Chương 1-2

Hắc bạch vô thường tên như ý nghĩa, cũng chính là thủ hạ đắc lực của Diêm Vương trong âm triêu địa phủ. Trong bảng trợ thủ đứng hàng thứ đệ nhị, đệ nhất là phán quan.

Hắc bạch vô thường, một người mặt đen, một người mặt trắng, một người lạnh lẽo như băng, một người ôn nhu như thủy.

Trong khoảng năm mươi năm nay, y thường thường chạm mặt bọn họ. Không có biện pháp, vô luận thế giới nào cũng sẽ có người tử vong.

Đương nhiên, y đã từng hỏi về chuyện của chính mình.

Nhưng câu trả lời của hắc bạch vô thường cũng chỉ là “Bởi vì dương thọ của ngài chưa hết, không thể vào địa phủ. Mà kiếp trước ngài lại là thiên thần tư pháp trên thiên đình, chỉ do Ngọc Đế quản lý, bởi vì một số nguyên nhân đặc thù mà hạ phàm. Cho nên chúng ta không có quyền giam giữ ngài!”

Vì thế, y tiếp tục cuộc sống lưu lạc của mình, gặp được bọn họ cũng trò chuyện thân thiết. Nói một chút về tình hình địa phủ gần đây.

“Ai nha! Là Vị Ương a!” Bạch vô thường lập tức phát hiện bằng hữu của bọn họ.

Vẫy tay, để y từ giữa không trung bay xuống dưới.

Hắc vô thường lạnh lùng gật đầu coi như chào hỏi.

“Thế nào rồi? Vẫn tốt chứ?” Đối với đôi nhân quỷ hiếm hoi có thể nhìn thấy y, tán gẫu cùng y vài câu này, y từ đầu là khách sáo rồi sau là thực lòng muốn kết giao.

Hắc bạch vô thường kỳ thật đều rất đơn thuần, cho dù gặp qua vô số những điều đen tối, nhưng bọn hắn vẫn giữ gìn một tâm hồn tĩnh lặng. Điều này rất giống y.

Tâm của bọn họ đã chết lặng mà cũng có thể nói là đã thành thói quen.

“Ai! Còn không phải vẫn thế sao! Tiểu Diêm vương luôn làm sai chuyện, sắc mặt phán quan thì càng ngày càng lạnh. Cả địa phủ đều sắp thành một cái hầm băng.” Bạch vô thường phất phất tay, biến ra bàn đá ghế đá, để y ngồi xuống. Cũng chỉ có những thứ không thuộc về nhân gian y mới có thể chạm vào.


“Tiểu Diêm vương kia tâm tính vẫn là tiểu hài tử. Nếu có thể lấy vài thứ đồ chơi ở nhân gian về, có lẽ hắn sẽ ngoan ngoãn một chút.” Vị Ương thường xuyên thay bọn hắn nghĩ biện pháp ngăn chặn tính cách trẻ con của Tiểu Diêm Vương. Này cũng là một trong những nguyên nhân hắc bạch vô thường thích y.

“Ngươi nói có lý. Lát nữa ta phải đi xem. Đúng rồi, lúc trước ngươi nói cái đèn tự tỏa sáng. Trông như thế nào a?” Bạch vô thường tựa như một đứa nhỏ hiếu kỳ, rất thích nghe Vị Ương nói về mấy thứ ở hiện đại.

Đáng tiếc bọn hắn không thể dừng lại tại nhân gian quá lâu, cho nên mỗi lần phải đi câu hồn, bạch vô thường đều xung phong đầu tiên.

Bằng không thứ tự trên bảng trợ thủ từ đâu mà tới?

“A, Cái kia a! Chính là!”

Gió thu lạnh lẽo, đáng tiếc ba con quỷ đều là những kẻ không có cảm giác. Uống trà của địa phủ, Vị Ương hiếm khi lộ ra một nụ cười chân thật. Nhìn hắc vô thường rõ ràng tò mò lại cố bày ra vẻ mặt không ngạc nhiên, ý cười ở đáy mắt y ngày càng đậm.

“Ai nha! Đã giờ này rồi. Lại muộn, Vị Ương, ta thật luyến tiếc ngươi nga!” Bạch vô thường lôi kéo tay áo Vị Ương, nước mắt lưng tròng, làm nũng.

“Ngoan! Không phải chúng ta vẫn thường xuyên gặp mặt sao! Nói không chừng, hai ngày sau lại có người chết đâu?”

Bạch vô thường buồn bã gật gật đầu, lưu luyến không rời rồi bị hắc vô thường kéo vào địa phủ “Ta sẽ nhớ ngươi, Vị Ương~~”

Bàn đá ghế đá đều tiêu thất, tựa như chưa từng tồn tại.

Vị Ương ngẩng đầu, nhìn lên thái dương không một tia ấm áp, nheo mắt lại.

“Rốt cuộc ta có tồn tại hay không?”

Cuộc sống phiêu đãng vẫn tiếp tục duy trì, ngẫu nhiên nhìn ra xa, lại phát hiện bầu trời tối đen không biết khi nào đã hạ tuyết.


Bông tuyết xuyên qua cơ thể, từ từ hạ xuống.

Phía dưới mấy tiểu hài tử vui đùa ầm ỹ, chạy nhảy băng băng.

Nhìn cảnh này, ngay cả Vị Ương đã luyện thành ý chí sắt đá cũng đều nhịn không được nhếch lên khóe miệng nhẹ cười.

“Hừ! Chẳng qua là hài tử mà tỳ nữ thấp hèn sinh ra, có cái gì mà dám ngang ngược! Nói cho ngươi! Ở trong này, ta mới là đại thiếu gia! Loại như ngươi này tạp chủng không ai cần vẫn là ngoan ngoãn ở trong này chẻ củi đi!”

Giọng nói vẫn còn non nớt, lời nói ra lại làm Vị Ương bất mãn nhíu mày.

Nhìn theo phía thanh âm, trong hậu viện hẻo lánh của một hộ phú gia. Hai hài tử quần áo tiên diễm đang đánh mắng một hài tử đang cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Hai hài tử kia nhìn qua cũng chỉ bảy tám tuổi a! Cư nhiên đã có loại lòng dạ này.

Lại nhìn hài tử không nói một lời ngồi trên mặt đất kia, mặc kệ bọn chúng hành hạ.

Vị Ương dừng lại ở giữa không trung, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng về phía hài tử đó.

Một hài tử không phản kháng như vậy, có hai loại tính cách.

Một, đó là khả năng nhẫn nhịn rất lợi hại, có thể nhịn. Hai, đó là yếu đuối tới cực điểm.

Lại không biết đứa bé kia là thuộc loại nào?


Tính tò mò đã sớm diệt vong từ mấy trăm năm, nay lại bị đứa bé đang im lặng kia khơi dậy.

Vị Ương liền cứ thế điềm nhiên nhìn hai hài tử kia đánh chửi hắn, những lời dơ bẩn không ngừng tuôn ra. Những hòn đá trên tay đã lưu lại những vết thương mới trên người hắn.

Từ đầu tới cuối hài tử kia vẫn mím môi không nói, đến khi hai đứa nhỏ đánh chửi mệt mỏi. Ung dung rời đi.

Trước khi đi còn không quên mắng hai tiếng: “Nhớ kỹ, ngươi chính là dã loại. Đừng nghĩ đến chuyện một mình vào đại sảnh. Đời này ngươi liền sống ở nơi này đi!”

Bên ngoài, tiếng pháo bất ngờ bụp bụp vang lên. Nghênh đón một năm mới đã đến.

Mỗi tiểu hài tử đều mặc đỏ thẫm đỏ thẫm, mong muốn năm mới thật nhiều điều tốt đẹp.

Mà hài tử kia, lại mặc y phục rách rưới phía trên còn có mấy miếng vá thật to.

Vị Ương bay xuống, nhẹ nhàng trôi nổi ở nơi cách mặt đất vài thước. Nhìn vào lưng đứa bé kia.

Hắn chậm rãi đứng dậy, lắc lắc cánh tay. Lộ ra một nụ cười mềm mại.

“Còn chưa bị gãy.”

Đáy mắt nhịn không được hiện lên một tia xúc động. Đứa bé kia cư nhiên còn vì tay chưa gãy mà cao hứng?

Tiểu hài tử lết từng bước chân nặng nề đi tới vách ngăn của hồ sen.

Vốn hẳn phải có hoa sen, nay đã sớm biến mất không thấy. Hồ nước giống như đã chết, ở dưới ánh trăng, vô cùng tĩnh mịch.

Tiểu hài tử ngồi bên cạnh hồ, ngẩng đầu si mê nhìn ánh trăng trên bầu trời.

“Mẫu thân, Mặc Ngôn năm nay cũng thật ngoan. Vẫn nghe lời ngài nói. Khi các ca ca đánh chửi Mặc Ngôn, Mặc Ngôn đều không có kêu nga! Mẫu thân, Mặc Ngôn năm nay cũng rất nhớ ngài. Hôm nay phụ thân vẫn không tới thăm Mặc Ngôn. Nhưng mà Mặc Ngôn sẽ không trách phụ thân. Bởi vì phụ thân bận!”


Nơi nào đó trong đáy lòng trở nên mềm mại.

Một hài tử thật đơn thuần a! Tại hộ phú gia này. Một thiếu gia như vậy, còn sống lại có khác gì tử vong đâu?

Nếu hài tử sạch sẽ như giấy trắng này, học được ngươi lừa ta gạt, học được tranh đấu lẫn nhau, học được toàn bộ bản lĩnh kinh thương của Vị Ương này.

Hắn sẽ làm thế nào?

Thật muốn biết a! Lòng hiếu kỳ này đã che dấu hơn năm mươi năm.

Đáng tiếc, đứa bé kia cũng phải có khả năng nhìn thấy y a?

Vị Ương có chút tiếc nuối nghĩ, bất tri bất giác thân mình đã bay tới trước mặt tiểu hài tử.

Đôi mắt ngăm đen to tròn lóe lên ánh sáng rực rỡ, làn da màu vàng nhạt bởi vì ánh trăng mà càng thêm tái nhợt, đôi môi khô khốc không một chút ẩm ướt mềm mại.

Tựa như một đứa bé vừa đi ra khỏi trại tị nạn.

Nhìn hài tử trước mặt, Vị Ương nghĩ thầm.

“Quỷ hồn tiên sinh? Quỷ hồn tiên sinh?”

Bên tai truyền đến thanh âm mềm mềm, làm cho Vị Ương phục hồi tinh thần lại.

Ân? Tầm mắt của đứa bé kia đúng là đang nhìn y. Nhưng mà chắc là không phải a?

Tiểu hài tử mở mắt thật to, tò mò nhìn Vị Ương phiêu đãng ở trước mặt hắn. Không lộ ra một chút sợ hãi và hoảng hốt nào.

“Quỷ hồn tiên sinh, sao ngài lại ở chỗ này a?”