Những ai quen biết Tiêu Lâm đều biết, con người anh chỗ nào cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó chính là sáng sớm luôn không dậy nổi. Nếu sáng sớm ngày thứ nhất mà có tiết, Tiêu Lâm sẽ ngủ đến cách thời gian vào học đúng mười phút mới trình diễn một màn gà bay chó sủa, chạy đua đến lớp học.
Cho nên buổi sáng cuối tuần vô hình trung đã trở thành thời khắc mà Tiêu Lâm hy vọng nhất trong một tuần.
Vừa mở mắt đã gần 12 giờ, Tiêu Lâm ngồi dậy thu dọn một chút liền trực tiếp tìm cách giải quyết bữa trưa.
“Tiểu Lâm Tử, chạy nhanh lên, đi cướp cơm về.” Lão đại của phòng thúc giục nói.
“Đến đây, đến đây.” Tiêu Lâm chạy hai bước chậm rãi, vượt qua đại đội trong phòng. Mà thật ra phòng anh cũng chỉ có bốn người mà thôi.
“Nghe nói năm nay trường học muốn làm cái cuộc thi liên kết gì đấy, Tiểu Lâm Tử, đội của các cậu đến lúc đó chắc phải đấu với trường bên cạnh đấy.” Lão Tam đi tuốt đằng trước quay đầu lại hỏi anh.
“Bây giờ còn chưa có gì cụ thể, đến lúc đó không biết an bài chúng tớ đấu với trường nào.” Tiêu Lâm hồi đáp.
“Nếu bốc trúng trường sư phạm kế bên thì các cậu nên thủ hạ lưu tình nha, bằng không mấy người đẹp cách vách sẽ không tham gia tiệc hữu nghị với chúng ta nữa, ha ha.”
“Nam sinh ít không có nghĩa là người ta chơi kém nha.” Lão đại tiếp lời.
Cả nhóm người câu sau đáp câu trước, thản nhiên tiêu sái bước đến căn tin.
Cơm nước xong xuôi, mấy an hem lại hẹn nhau lát nữa gặp ở thư viện rồi rời đi, ai lo việc người nấy.
Tiêu Lâm lựa chọn trở về phòng ngủ, bởi vì trên tay anh còn mấy bộ kịch chưa trả. Tuy rằng anh chỉ là một người mới mới ra một kỳ kịch, nhưng bởi vì biểu hiện kinh diễm quá làm rất nhiều người nhớ kỹ anh. Hiện tại Tiêu Lâm cũng có thể xem như là một tiểu phấn hồng, người đến tìm anh tiếp kịch cũng rất nhiều. Anh đã chọn mấy bộ mình thích để phối. Vừa lúc hôm nay rảnh, anh định tranh thủ thu trước mấy bộ.
Tiêu Lâm mở AA(2) ra bắt đầu ghi âm. Đợi đến khi anh thu xong hết thì đã là sáu giờ chiều.
Tiêu Lâm chợt nhớ đến mình còn một cái hẹn tối nay phối diễn với Lưu Thủy. Anh căn thời gian chạy ra ngoài mua bữa cơm rồi chờ đợi Lưu Thủy Bất Ngữ login. Gần bảy giờ kém mới thấy Lưu Thủy Bất Ngữ buzz anh.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Đợi lâu rồi.
Tùy Phong Nhập Dạ: Không có, tôi cũng vừa login.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Bây giờ bắt đầu sao?
Tùy Phong Nhập Dạ: Lên SK(3) đi.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Ừa.
Hai người lại lục đục vào phòng tối hôm qua.
Tùy Phong: Tiểu Ngữ, đêm nay chúng ta diễn lại màn hôm qua một lần, có khi trong khoảng thời gian diễn, cậu có thể có cảm giác thì sao?
Bất Ngữ: Không thành vấn đề.
Tùy Phong: Vậy bắt đầu đi.
Bất Ngữ: Tôi bắt đầu đây.
Đơn giản diễn lại màn hôm qua. Trạng thái của Bất Ngữ hôm nay có thể nói là rất tốt, tối hôm qua bị Hữu Hữu vạch trần một loạt vấn đề, đến hôm nay đã sửa hết, ngay cả cảnh tượng Pia lặp đi lặp lại hôm qua cũng chỉ cần một lần là vượt qua.
Tùy Phong: Tiểu Ngữ, trạng thái hôm nay của cậu không tồi.
Bất Ngữ: Cảm ơn. Tôi cũng không ngờ hôm nay lại thông thuận như vậy.
Tùy Phong: Sao lại cảm ơn tôi?
Tùy Phong: Nhất định là cậu đã luyện tập không ít đi.
Bất Ngữ: Rõ ràng như vậy sao.
Tùy Phong: Tiến bộ thực rõ ràng a. Hôm nay quả thực là toàn bộ khí tràng cùng khai hỏa, tôi xem như cảm nhận được cảm thụ của Sở Thu Phong khi đối mặt với Tô Vị Thủy.
Bất Ngữ: Tôi có thể hiểu rằng anh đang khen tôi sao.
Tùy Phong: Đương nhiên là đang khen cậu.
Bất Ngữ: Chỉ là chẳng lẽ không phải là tôi nên hâm mộ anh sao.
Tùy Phong: Nga? Hâm mộ tôi?
Bất Ngữ: Anh làm việc đều tốt, ngộ tính cao. Đạo diễn giảng một lần liền hiểu rõ.
Tùy Phong: Là vì thế?
Tùy Phong: Tôi trộm nói cho cậu biết một bí mật.
Bất Ngữ: Cái gì? Không cơ mật tôi không nghe.
Tùy Phong: Ha ha, tôi cũng không biết có tính là điều cơ mật không nữa.
Tùy Phong: Kỳ thực trước khi tôi tiến giới, biểu cảm diễn xuất rất kém, phối cái gì cũng cứng ngắc.
Bất Ngữ: Anh gạt người﹁_﹁
Tùy Phong: Sao tôi có thể lừa cậu được﹁_﹁ Trước đây tôi phối gì cũng y hệt như đọc sách giáo khoa, vừa cứng vừa nhạt, bị Tiểu Lạc Pia rất nhiều lần, khi đó cô ấy phải sửa lại từng câu một cho tôi, Pia rất thẳng tay. Từ đó tôi cứ rảnh là ngày nào cũng phối thử kịch, chậm rãi liền tốt hơn thôi.
Bất Ngữ: Làm sao bây giờ, tôi cảm giác nhận thức của tôi đối với anh lại đang bị nghiêng.
Tùy Phong: Nga? Lại?
Bất Ngữ: Lực chú ý của anh ……
Tùy Phong: Tôi thấy lực chú ý của tôi không thành vấn đề XD
Bất Ngữ: Tôi, chúng ta vẫn là tiếp tục đối diễn đi.
Quả nhiên nói sang chuyện khác, chiêu này mới là đại chiêu trăm trận trăm thắng.
Hai người nhìn thời gian không còn sớm, liền đơn giản đem tất cả nội dung cùng nhau xào lại một lần. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Bất Ngữ, tất cả vai nữ đều do một tay Tùy Phong diễn.
Không cần phải nói lý do, ai bảo anh diễn cảm tốt, tin rằng mấy chuyện phối giọng nữ gì gì đó đều là case nhỏ thôi. Vì thế Tùy Phong đành dở khóc dở cười, cố gắng diễn hết.
Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng bầu không khí vẫn rất vui vẻ, thoải mái. Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đối diễn, hoàn toàn không phát hiện có người đột nhiên tiến vào phòng.
Chân Tướng Đế lầm lỳ vào phòng, phát hiện hai người thật sự đang đối diễn, căn bản là không biết đến sự tồn tại của bản thân. Vì thế cô lặng lẽ thu âm một đoạn rồi nhanh chóng bỏ chạy, thần không biết quỷ không hay.
Tiêu Lâm nghe ra thanh âm của Bất Ngữ đã phiếm vị mệt mỏi, quan tâm hỏi: “Mệt rồi?”
“Ừa, hơi hơi.” Thanh âm rất nhẹ nhàng mang theo giọng mũi khe khẽ, nghe tựa như đang làm nũng. Tiêu Lâm cảm giác tim mình tự nhiên đập mạnh.
“Vậy hôm nay dừng ở đây đi, nhanh đi ngủ đi.”
“Được, ngủ ngon nha.”
“Ngủ ngon.” Tiêu Lâm nhẹ nhàng trả lời.
Tiêu Lâm quan sát đến tận khi Bất Ngữ rời khỏi phòng, avar QQ tối dần.
Anh phát hiện bất luận là cùng Quy Lâm nói chuyện phiếm hay đối diễn, thời gian đối với anh đều trôi qua rất là nhanh, nhanh đến dị thường. Hôm nay lại càng khoa trương, thời gian cư nhiên đã hơn mười hai giờ rồi.
Sự thật cho thấy hai người bọn họ diễn cũng không phải là vô ích.
Hai buổi tối cuối tuần, mọi người cùng nhau vượt qua kỳ một, mà biểu hiên của hai người bọn họ là tốt nhất, cơ hồ đều chỉ cần một lần là qua.
Hữu Hữu đối với bọn họ thập phần hài lòng, đặc biệt biểu hiện của Lưu Thủy Bất Ngữ so với lúc trước đúng như hai người. Vì thế cô mới vô tình thốt ra một câu: “Bất Ngữ, hôm nay tôi mới phát hiện ngộ tính của cậu cũng rất cao a!”
“Vậy còn phải cảm tạ Hữu Hữu cô Pia thật là tốt.”
Hai người cũng không tính toán nói chuyện lúc trước với mọi người đâu.
Chuẩn bị thuộc nhóm hành động, mỗi ngày mười tám thế công thúc giục liên hoàn đoạt mệnh làm nhóm CV đều trong khoảng thời gian rất ngắn giao nộp âm thô. Giờ chỉ còn chờ hậu kỳ làm nốt kịch.
Từ sau lần đối diễn trước, Tiêu Lâm cảm giác được quan hệ của mình và Tiểu Ngữ kéo gần lại rất là nhiều. Mỗi đêm hai người đều sẽ tán gẫu vài câu.
Tiểu Ngữ nói cậu lại tiếp kịch mới gì đó, hoặc là tìm anh thỉnh giáo một ít phương pháp phối âm. Nếu rảnh rỗi, anh sẽ cùng Tiểu Ngữ tổ chức đối diễn.
Hôm nay Tiểu Ngữ lại để lại lời nhắn cho anh.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Tùy Phong, đêm nay tôi có kịch mới phát nha, chủ dịch thứ nhất là tôi đấy *tung hoa*
Lưu Thủy Bất Ngữ: Tối 9 giờ đúng, tôi muốn cướp SF.
Tiêu Lâm khẽ nhếch khóe miệng, thông qua mấy văn tự đơn giản này thôi cũng đủ nhận thấy sự vui sướng của Tiểu Ngữ.
Tiêu Lâm cũng không lập tức trả lời cậu, mà ngược lại, anh nhấp mở diễn đàn võng phối.
Quả nhiên thấy bộ chủ dịch kịch mà Tiểu Ngữ đề cập lúc trước.
Xem một chút, SF đã bị một vị Mắt Hai Mí đoạt mất rồi, mà câu “Cướp SF” kia của Tiểu Ngữ thì bị đẩy xuống tận 4L(4). Tiểu Ngữ phỏng chừng cũng rất buồn bực đi.
Quả nhiên Tiểu Ngữ chỉ cướp được 4L ngay sau đó liền gửi tin nhắn đến: Mạng trường bi kịch! Còn tưởng rằng được SF, kết quả cư nhiên ngay cả tầng hầm ngầm cũng không cướp được, sau đó liền bị thành viên khác của tổ kịch TX(5).
9L: Thụ thì phải chịu, SF luôn dành cho những người tương đối công 233333(6)
10L: Bất Ngữ hôm nay phá lệ moe a ~~~
14L: Bất Ngữ lần sau sẽ nhường cậu, bảo mọi người lưu SF lại cho cậu, thế nào﹁_﹁
Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ, nếu không lần sau tôi giúp cậu cướp SF nhá XDDD P/s: biểu hiện càng ngày càng tốt.
Tiểu Lạc: Tùy Phong﹁_﹁ biết ngay là chỗ này nhất định sẽ có cậu mà.
57L: Gào khóc, tôi đọc được cái gì kia!!
58L: Tiểu Ngữ! Vì cái lông gì mà lại có cảm giác rất sủng nịnh chứ ~
62L: Làm sao bây giờ, moe đáng xấu hổ.
63L: Xếp hàng LS(7), moe đáng xấu hổ.
64L: Moe +2
65L: Moe +3
Lưu Thủy Bất Ngữ: Được, anh nói được làm được đấy nhá.
Tùy Phong Nhập Dạ: Đương nhiên.
99L: Không được, ôm ngực ngã vật xuống đất không dậy nổi.
100L: Hai người mới đều rất moe ~
101L: Ai tới nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?
102L: Lầu trên hãy xem đoạn đối thoại phía trước của Lưu Thủy Bất Ngữ và Tùy Phong Nhập Dạ a. Tim run rẩy – ing~~~~
105L: Quay trở lại nhìn, tình cảm thực tốt, tôi xem chắc CP này rồi!
Tiêu Lâm không tiếp tục trả lời ở post kịch, mà chuyển sang gõ qua cho Tiểu Ngữ.
Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ, chúc mừng!
Lưu Thủy Bất Ngữ: Cảm ơn, người nào đó nhớ phải giúp tôi cướp SF đó nha *cười xấu xa*
Tùy Phong Nhập Dạ: Ừa, tốc độ mạng tương đối công, cướp SF nhất định không thành vấn đề ╮(╯-╰)╭
Lưu Thủy Bất Ngữ: (#‵′) 凸
Hoàn chương 8.SF: sô phaAA: Adobe Audition.SK: Skype4L: lầu 4, chỉ bài post thứ 4.TX: đùa giỡn.LS: lầu trên.