Tiêu Lâm mơ thấy ác mộng. Trong mộng Tiểu Ngữ đột nhiên biến mất không thấy, vô luận anh có tìm như thế nào, tìm khắp nơi cũng không tìm được. Sau đó anh đành phải hỏi Baby xem tin tức của Tiểu Ngữ, kết quả Baby nói cho anh biết Tiểu Ngữ vì cuộc sống bề bộn nhiều việc nên lui giới. Nghe được tin đó Tiêu Lâm thấy mình như rơi vào một hầm băng, vô cùng lạnh!
“Hắt xì ~” Tiêu Lâm bị lạnh làm tỉnh giấc.
Nhìn chằm chằm chăn mình một hồi, Tiêu Lâm làm ra một quyết định, đêm nay phải đổi một cái chăn dầy hơn một chút.
Không chút tình nguyện rời giường, Tiêu Lâm nhớ tới ác mộng mới rồi mà lòng vẫn còn run sợ, đối với Tiểu Ngữ, chính mình tựa hồ trừ bỏ số QQ ra thì không có bất cứ phương thức liên hệ nào khác. Nếu một ngày nào đó Tiểu Ngữ thật sự đột nhiên tiêu thất, chính mình có phải không thể nào nào tìm được cậu ấy hay không?
Cho nên vẫn là nên hỏi phương thức liên lạc khác của Tiểu Ngữ đi!
Ý niệm này vừa nảy lên trong đầu khiến Tiêu Lâm chạy vọt đến trước máy tính, lên QQ!
Bình thường đều cảm thấy lên QQ rất nhanh, hôm nay tốc độ onl sao lại chậm như vậy a!
Tiêu Lâm không hề nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm khung đăng nhập kia, trong lòng yên lặng đếm thời gian. Một, hai, ba, bốn, năm, ….. Cư nhiên mười giây mới onl được.
Nhanh chóng tìm QQ của Tiểu Ngữ.
Tùy Phong Nhập Dạ: Xiaoyu, wo keyi wennige shiqing me (Sên’s trans: Tiểu Ngữ, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?)
Lưu Thủy Bất Ngữ: Anh muốn hỏi cái gì đây? Tùy Phong anh đang định kiểm tra khả năng ghép vần của tôi sao?
Tiêu Lâm phát hiện mình vừa rồi quá sốt ruột ngay cả bàn phím cũng quên bật, thật sự là rất dọa người ( ̄_ ̄|||)
Tự giác đổi bàn phím gõ lại.
Tùy Phong Nhập Dạ: Cái kia, chính là, lần trước cậu nói trường cậu là sư đại(1), vốn muốn hỏi trường cậu ở đâu?
Lưu Thủy Bất Ngữ: Ở A thị. Anh thì sao?
Tùy Phong Nhập Dạ: !!
Lưu Thủy Bất Ngữ: Làm sao vậy? Không cần nói cho tôi biết cậu cũng là sư đại chứ?
Tùy Phong Nhập Dạ: Phải.
Tùy Phong Nhập Dạ: Không, không phải. Tôi ở trường cách vách các cậu, A đại.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Thật khéo nha.
Tùy Phong Nhập Dạ: Quả thật rất khéo, cho nên Tiểu Ngữ, chúng ta có rảnh thì gặp mặt cái đi?
Hô, rốt cục cũng hỏi ra lời trong lòng.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Có thể a. Anh chọn thời điểm đi.
Tùy Phong Nhập Dạ: Gần như vậy, kỳ thật buổi chiều tôi có thể đến tìm cậu.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Nhưng không khéo chính là, tôi hiện tại đang ở X thị thực tập.
Tùy Phong Nhập Dạ: Tôi còn nghĩ hôm nay có thể nhìn thấy Tiểu Ngữ rồi *đáng thương* bản nhân gần đây RP thật sự là kém không phải bình thường.
Lưu Thủy Bất Ngữ: Thoạt nhìn là vậy *cười trộm*
Tùy Phong Nhập Dạ: Vậy khhi nào cậu trở về a?
Lưu Thủy Bất Ngữ: Đại khái còn mười ngày nữa.
Tùy Phong Nhập Dạ: Lâu như vậy *mắt lấp lánh*
Lưu Thủy Bất Ngữ: Tùy Phong, anh không phải là đang khẩn cấp muốn gặp mặt tôi chứ ﹁_﹁
Tùy Phong Nhập Dạ: Bị cậu phát hiện rồi o(*////▽////*)q
Lưu Thủy Bất Ngữ: Thầy tôi gọi tôi có việc, out trước, gặp sau.
Tùy Phong Nhập Dạ: Đúng rồi, đây là số di động của tôi: 152xxxxxxxx
Tùy Phong Nhập Dạ: Tiểu Ngữ tạm biệt……..
Tiêu Lâm cứ như vậy trơ mắt nhìn avar QQ của Tiểu Ngữ chậm rãi tối đi.
Không biết cậu ấy có nhìn được số điện thoại anh gửi đến không, vội vàng như vậy chắc không thấy rồi.
Tiêu Lâm còn đang đắm chìm trong nỗi niềm kinh hỉ khi biết Tiểu Ngữ cư nhiên cùng ở A thị giống mình, nhưng lại là ở sư đại cách vách.
Trước đó sao mình không biết hỏi một câu a! Lần trước Tiểu Ngữ đã nhắc đến sư đại, sao lúc đó bản thân không biết lưu tâm hỏi một chút! Không công bỏ lỡ lâu như vậy, bằng không đã sớm nhìn thấy Tiểu Ngữ rồi! Hiện tại thật vất vả biết được, kết quả người lại đi mất!
Nghĩ đến Tiểu Ngữ mười ngày sau sẽ trở về, Tiêu Lâm vừa kích động vừa rối rắm. Kích động rốt cục cũng có thể nhìn thấy Tiểu Ngữ rồi, rối rắm là vì sao còn phải chờ mười ngày dài như vậy!
Tiêu Lâm cầm lên chiếc bút Mark đã bị bản thân bỏ quên bao ngày, trịnh trọng khoanh một nét đỏ tươi lên ngày Tiểu Ngữ trở về vào cuốn lịch để bàn.
Ngày 30 tháng 10.
“Tiểu Lâm Tử, đừng trừng mắt nhìn quyển lịch để bàn đó nữa, nhìn nữa cũng không nở hoa đâu.” Anh cả vươn tay gõ lên đầu Tiêu Lâm một chút.
Anh hai nghiêng thân đến bên tai Tiêu Lâm nói: “Còn như vậy thì cậu sẽ muộn đấy!”
“Đi thôi, đừng động đến vị đang mắc bệnh tương tư kia, bệnh tình nguy kịch không cứu được đâu.” Anh ba bình tĩnh tiêu sái bước qua người Tiêu Lâm, gọi hai vị kia đi học.
Lúc này Tiêu Lâm mới phản ứng lại kịp, hôm nay tiết hai còn có tiết nha.
“Nhóm anh trai, từ từ chờ tôi!”
Một trận gà bay chó sủa trôi qua, Tiêu Lâm hoang mang rối loạn vội vàng cầm sách chạy theo bạn cùng phòng.
Tiêu Lâm dựng thẳng người, hai tay đặt trên sách, ánh mắt nhìn chằm chằm PPT của thầy giáo, vẫn không nhúc nhích. Một bộ thật sự nghe giảng bảo trì suốt buổi học.
Nếu bạn cẩn thận quan sát sẽ phát hiện sách của Tiêu Lâm vẫn để nguyên như thế, không hề động qua, ánh mắt căn bản không nhìn đến PPT, chỉ là nhìn về phía trước mà thôi.
Anh cả, anh hai bên cạnh liếc nhau sau đó đồng loạt lắc đầu. Đứa nhỏ này hết cứu!
Tận đến lúc tan học, bạn học Tiêu Lâm mới hồi hồn trở lại, nguyên nhân là, đói bụng = =
Đợi đến lúc quay về phòng ngủ, bạn học Tiêu Lâm đang chuẩn bị ngủ một giấc.
“Tiểu Lâm Tử, cho anh đây mượn di động một chút, của tôi còn đang xạc.” Anh hai từ giường cách vách thò tay vươn đến đầu giường mượn điện thoại của Tiêu Lâm.
“Lại nấu cháo điện thoại với chị dâu hả.” Tiêu Lâm thuận tay quẳng điện thoại dưới gối qua bên kia.
“Hề hề.” Anh hai tiếp được điện thoại, mở lên bấm bấm.
“Tiểu Lâm Tử, cậu có tin nhắn, không tên.”
Tiêu Lâm nghĩ số lại gửi chắc là tin của lớp, hoặc là thông báo thời gian huấn luyện của đội bóng rổ, lát nữa xem cũng không sao. “Không có gì, cậu cứ gọi điện trước đi, tôi xem sau.”
Nói xong liền ngủ. Tối hôm qua ngủ hơi muộn, sáng lại dậy sớm, lâm vào tình trạng ngủ không đủ nghiêm trọng.
Chờ Tiêu Lâm tỉnh ngủ thì đã là năm giờ chiều, trong phòng ngủ đã không còn bóng người.
Cảm giác ngủ ngon thật đã. Tiêu lâm nhu nhu hai mắt ngủ đến rát của mình, thấy di động được đặt ngay cạnh gối đầu. Hẳn là anh hai gọi điện xong đã để đây.
Tiêu Lâm cầm lên, định bụng mở xem tin nhắn mà lúc trưa anh hai nói là cái gì.
Vừa thấy đã không phải tin nhắn rác, mà là một từ một dãy số 135xxxxxxxx xa lạ gửi đến. Ấn mở chỉ thấy bên trong có hai chữ, một dấu chấm.
“Là tôi.”
Thời gian là 11 giờ 32 phút.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Lâm, là Tiểu Ngữ gửi! Đừng hỏi vì sao anh biết, trực giác!
Nói cách khác buổi sáng Tiểu Ngữ đã nhìn thấy dãy số mình gửi trên QQ!
Tiêu Lâm đè nén nội tâm giờ phút này đang mênh mông trôi nổi của mình, nhanh chóng lưu lại dãy số của Tiểu Ngữ.
Buổi sáng hoang mang rối loạn nên không mang di động, trở về lại nghĩ là tin rác nên không xem. Đây là phương thức liên hệ chính mình nằm mơ cũng muốn có được a! Cư nhiên đến giờ mới xem! Qua lâu như vậy mình vẫn chưa trả lời, Tiểu Ngữ có giận hay không?
Tiêu Lâm chợt phát hiên chỉ cần nhắc đến Tiểu Ngữ bản thân sẽ không ngừng não bổ.
Nhanh chóng nhắn cho Tiểu Ngữ một tin trả lời.
“Tiểu Ngữ, tôi nhận được rồi!”
Mười phút trôi qua, Tiểu Ngữ vẫn không trả lời lại.
Nửa tiếng trôi qua, Tiểu Ngữ vẫn không trả lời.
Tiêu Lâm bắt đầu mất kiên nhẫn, xoa bóp điện thoại, bấm gọi dãy số kia.
Đô ~ Đô ~
Lắng nghe tiếng đô đô phát ra từ điện thoại, Tiêu Lâm đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương. Chính mình rốt cục đang khẩn trương cái gì.
“Alo~” Thanh âm của Tiểu Ngữ nghe có vẻ mơ mơ màng màng, hiển nhiên là còn chưa tỉnh ngủ.
“Là tôi, Tùy Phong.” Tiêu Lâm vào giờ phút này đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
“Ừa, tôi biết là anh. Có chuyện gì không?”
“Kỳ thật không có gì. Chính là thử xem dãy số này có thật là cậu không.” Tiêu Lâm đương nhiên không nói nguyên nhân thật sự cho Tiểu Ngữ.
“Hiện tại đã xác định rồi đi.”
“Ừa, cậu đang ngủ sao? Tôi tựa hồ gọi không đúng thời điểm rồi.” Tiêu Lâm vừa nói, còn dẫn theo vài ngữ khí xin lỗi.
“Ừa, vừa mới rồi quá mệt mỏi, viết giáo án mãi cư nhiên ngủ mất.”
“Ngại quá. Chỉ có điều cẩn thận bị cảm, lần sau mệt mỏi liền lên giường ngủ.”
“Ừa.”
Sau đó là một trận trầm mặc. Tiêu Lâm không biết nên nói cái gì, rõ ràng là anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hiện tại cái gì cũng nói không nên lời.
“Tôi nói, Tùy Phong a.”
“Cái gì?” Tiêu Lâm nghe được thanh âm của Tiểu Ngữ mới phục hồi tinh thần.
“Anh có thêm 17951 không?” Tiểu Ngữ cười hỏi.
“Thêm cái đấy làm gì?” Tiêu Lâm không rõ vì cái gì lại đột nhiên nhắc đến cái này.
“Tôi hiện tại đang ở X thị a, anh gọi sang là đường dài, rất đắt tiền. Phốc.” Tiểu Ngữ rốt cục không nhịn nổi cười.
“Ngao, tiền điện thoại của tôi! Tiểu Ngữ, sao bây giờ cậu mới nhắc tôi, tôi nhớ rõ bên trong không còn mấy đồng, phỏng chừng lát nữa sẽ hết sạch.” Tiêu Lâm làm bộ vô cùng đau đớn.
“Tôi cũng mới nghĩ đến thôi. Vậy anh còn không nhanh ngắt điện thoại.”
“Không có việc gì, hết tiền di động Trung Quốc sẽ giúp chúng ta ngắt máy.” Kỳ thật Tiêu Lâm không hề nghĩ đến cúp điện thoại, cho dù trầm mặc, nghe trong loa truyền đến tiếng hít thở của đối phương cũng thấy thực thoải mái.
“Vậy được rồi.”
“Tiểu Ngữ là không muốn tán gẫu với tôi sao? Thật thương tâm nha~” Tiêu Lâm cố ý hỏi.
“Làm sao được, tôi sao có thể không muốn nói chuyện phiếm với Tùy Phong sama ~ Lại nói chúng ta còn là CP đấy ~” Tiểu Ngữ cũng bắt đầu nói giỡn với Tiêu Lâm.
“Tiểu Ngữ, kỳ thật tôi ……..” Lời còn chưa nói xong, mạng di động Trung Quốc quả nhiên tự động giúp anh tắt máy.
Dừng thực đúng thời điểm nha!!
Lát nữa còn phải đi nạp tiền ……
Tiêu Lâm sau khi nói chuyện điện thoại rốt cục đã tự mình thể hội được cảm giác viên mãn trong truyền thuyết.
Tối đến tâm tình siêu tốt, Tiêu Lâm siêu đắc ý.
Tùy Phong Nhập Dạ: *Đắc ý*
Fan 1: Chính chủ!
Fan 2: Sama!
Fan 3: Bổ nhào!
Fan 4: Bắt lấy!
Fan 5: Kích động!
Fan 6: Khóc lóc!
Quản lý B: Sama anh có vẻ tâm tình tốt lắm nha ﹁_﹁
Quản lý A: Sama tựa hồ rất đắc ý nha ﹁_﹁
Tùy Phong Nhập Dạ: Bị phát hiện rồi ﹁_﹁
Fan 1: Sama cầu chia sẻ!
Fan 2: Cầu chia sẻ +1
Fan 3: Cầu chia sẻ +2
Fan 4: Cầu chia sẻ + 1380013800
Tùy Phong Nhập Dạ: Bí mật ]( 一 – 一)
Fan 5: Tôi đoán là có liên quan đến Bất Ngữ sama ﹁_﹁
Fan 6: Tiểu 5 tôi cũng cảm thấy được tựa hồ cậu là chân tướng ﹁_﹁
Quản lý B: Xem ra sama đã biết chuyện gì đó về Bất Ngữ sama mà chúng ta không biết rồi ﹁_﹁
Quản lý A: Tiểu B cậu phân tích không tồi ﹁_﹁
Tùy Phong Nhập Dạ: Các người đoán a ﹁_﹁
Fan 5: Cùng Bất Ngữ sama gặp mặt?
Tùy Phong Nhập Dạ: Nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói *khinh bỉ*
Fan 6: Yooooooooo~
Fan 1: Sama, anh cư nhiên cho đến giờ còn chưa gặp mặt Bất Ngữ sama ﹁_﹁
Fan 2: Không ngờ nha không ngờ nha ~
Fan 3: Sama phải cố lên ~
Tùy Phong Nhập Dạ: Nhanh thôi *cười xấu xa*
Quản lý B: Thì ra là vì vậy a, sama nhìn anh đắc ý kìa ﹁_﹁
Quản lý A: Đến lúc đó có thể cầu trực tiếp không *mắt lấp lánh*
Fan 4: ヾ(≧O≦)〃 ngao~ Gặp mặt quá tuyệt!
Tùy Phong Nhập Dạ: Còn chưa đâu. Nhưng tôi cũng muốn nhanh được thấy Tiểu Ngữ nha *mắt chớp chớp*
Fan 5: Sama hôm nay rất lạ.
Fan 6: Bất Ngữ sama mau tới cứu Tùy Phong sama của chúng ta đi ╮( ̄▽ ̄”)╭
Tiêu lâm ở nhóm fan đắc ý một hồi xong lại chuẩn bị sáng nhóm tổ kịch khoe khoang, nào ngờ đã thấy tổ kịch náo nhiệt phi phàm.
Tùy Phong Nhập Dạ: *Đắc ý*
Tiểu Lạc: Người nào đó bỏ được mà xuất hiện rồi ﹁_﹁
Hữu Hữu: Tôi còn nghĩ Bất Ngữ sama không onl người nào đó sẽ không chịu hiện thân cơ, đêm nay là làm sao vậy?
Như Họa: Gần đây cứ post icon *đắc ý* này, hiển nhiên là có chuyện gì tốt.
Tùy Phong Nhập Dạ: Gật đầu.
Tiểu Lạc: Đừng để ý đến cậu ta, tiếp tục nói chuyện gặp mặt của chúng ta.
Tùy Phong Nhập Dạ: Gặp mặt? Khi nào cơ?
Như Họa: Chúng tôi định cuối tuần này cho các thành viên trong tổ kịch gặp mặt một lần.
Hữu Hữu: Chúng tôi đều ok, chỉ còn sama cậu và Bất Ngữ ﹁_﹁
Tùy Phong Nhập Dạ: Tôi không thành vấn đề, nhưng Tiểu Ngữ cậu ấy cuối tuần hẳn là chưa về. Cậu ấy đi thực tập, mười ngày sau mới về.
Tiểu Lạc: Cậu biết thật là rõ *cười xấu xa*
Như Họa: Lạc tỷ, tôi thấy câu vừa rồi của cô thật là vô nghĩa.
Tùy Phong Nhập Dạ: An bài xong thì cho tôi biết.
Tiêu Lâm đợi đến 10 giờ cũng không thấy Tiểu Ngữ onl QQ, vì thế cũng cho phép bản thân sớm thả mình lên giường.
Sắp ngủ mới gửi cho Tiểu Ngữ một cái tin nhắn, chỉ có hai chữ. Ngủ ngon.
Ngủ ngon Tiểu Ngữ. Tiêu Lam an tâm tiến nhập mộng đẹp.
Hoàn chương 16.
(1) Sư đại: Trường đại học sư phạm.