Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 997: Trụ cột tương lai

Vân Thiên Vũ nhìn kỹ bọn họ, thật sự ngũ quan của bọn họ phảng phất giống sư mẫu.
Trong lòng không khỏi kích động, không nghĩ tới thành chủ Bạch Hạc thành và phu nhân lại là phụ mẫu của sư mẫu, đây thật sự là duyên phận rồi.
Vậy bây giờ sư mẫu có ở Bạch Hạc thành không? 


Vân Thiên Vũ nhanh chóng mở miệng: “Đôi vòng Sư Linh này là sư?”
Nói đến đây nàng dừng lại, bởi vì lúc trước người Thanh Phong thành đưa sư phó và sư mẫu đi, dường như phản đối sư phó và sư mẫu ở bên nhau, cho nên nếu nói là sư mẫu, có thể sẽ gây phiền toái cho sư mẫu hay không.


Nghĩ đến đây Vân Thiên Vũ chậm rãi nói: “Đây là vòng sư phụ tặng cho ta, sư phụ ta tên là Lâm Tâm Mộc.” 
“Tâm Mộc, quả nhiên là Tâm Mộc.”


Thành chủ phu nhân kích động kêu lên, sau đó vội đứng dậy đi đếm bên người Vân Thiên Vũ, giữ chặt tay nàng hỏi: “Sư phụ ngươi đâu, hiện tại đang ở đâu?”
Vân Thiên Vũ hơi sửng sốt, đến bây giờ sư phó vẫn chưa trở về ư, bà đã sớm trở về rồi mà. 


Vân Thiên Vũ nhớ tới lúc trước sư phó và sư mẫu bị người Thanh Phong thành đưa đi, chẳng lẽ những người đó gây ra chuyện gì bất lợi với sư phó rồi.
Vân Thiên Vũ nghĩ, nhanh chóng nói: “Ta nhớ sư phó bị người đưa về tiểu Thần giới, bà ấy bị người của Thanh Phong thành đưa đi.”


Vân Thiên Vũ nói xong, trong đại sảnh Lâm gia lập tức có tiến hét phẫn nộ vang lên: “Quân gia, Quân gia đưa muội muội đi, một lũ đáng chết, ta sẽ không tha cho hắn.” 


Người nói chuyện là một nam tử trung niên, mày kiếm mắt sáng, anh khí bừng bừng, Vân Thiên Vũ đoán người này hẳn là huynh trưởng của sư mẫu, cho nên mới nổi giận như vậy.
Nhưng nghĩ đến bây giờ sư mẫu vẫn chưa về, trong lòng Vân Thiên Vũ lo lắng nói không nên lời.


Nàng nhanh chóng mở miệng: “Còn có một chuyện các người không biết, thật ra không phải một mình sư phó vị đưa trở đi, còn có một người nữa, người đó là Quân Hạo Thiên. 


Nếu như sư phó bị bọn họ đưa đi, không biết có nguy hiểm gì không? Cho nên các người vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách cứu sư phó ra.”


Vân Thiên Vũ vừa nói xong, thành chủ Lâm Mạc Thành lập tức đồng ý với quan điểm này, nhìn trưởng tử của mình nói: “Trước mắt không cần nghĩ đến mối thù với Quân gia, vẫn nên nghĩ cách cứu muội muội của ngươi ra quan trọng hơn.”


Lâm thành chủ vừa dứt lời, trong chính sảnh mỗi người đều đồng ý, lập tức bàn bạc xem cứu người như thế nào. 


Vân Thiên Vũ cảm thấy bản thân ở lại đây cũng không giúp được gì, liền đứng dậy cáo lui: “Dựa vào năng lực của ta cũng không giúp được gì, ở lại cũng không có tác dụng gì ta về trước đây.”


Vẻ mặt Vân Thiên Vũ ảo não tự trách bản thân, Lâm Mạc Thành liếc mắt một cái, nhìn đứa trẻ là đồ đệ của nữ nhi này, lão ta lại thấy yêu quý nàng hơn: “Bùi Khê, ngươi không cần lo lắng, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu sư phó của ngươi ra.”


Vân Thiên Vũ gật đầu: “Ừm, nếu các người đưa sư phó về rồi, thì phái người đến nói cho ta một tiếng được không?” 
“Ừm, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ phái người thông báo cho ngươi.”


Vân Thiên Vũ gật đầu định đi, không nghĩ đến Lâm thành chủ lại gọi một thiếu niên công tử anh tuấn ở bên đại sảnh.


“Thanh Dương, về sau ngươi và tiểu Khê cùng học tập ở học viện Thiên Kình nhớ phải chăm sóc lẫn nhau biết không? Các ngươi đều là những trụ cột tương lại của Bạch Hạc thành nên nhất định phải đoàn kết.” 


Lâm Mạc Thành nói xong, thiếu niên tuấn tú Lâm Thanh Dương lập tức vui vẻ đồng ý: “Vâng, tổ phụ, ta nhớ rồi.”
Y quay đầu nhìn sang Vân Thiên Vũ cười cười: “Bùi Khê, chào ngươi ta là Lâm Thanh Dương, sau này mong ngươi giúp đỡ nhiều.”