Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 994: Cả người lẫn báo quá hung tợn

Dưới đài nhốn nháo trong tiếng kêu thảng thốt: "Báo vương, mẹ ơi, không ngờ Bùi Khê lại có một con báo vương."
"Sao con báo vương đó lại đi theo nàng ta?"


Linh thú là loài đã có linh trí, nên thường không muốn làm nô lệ cho con người, trừ phi người đó có năng lực lớn mạnh thuần phục được chúng, khiến bọn chúng răm rắp nghe theo. 


Nhưng chuyện này thông thường chỉ gặp ở số ít những người có năng lực lớn mạnh. Người không có năng lực lớn mạnh thì không cách nào thuần phục được linh thú. Đằng này năng lực của Bùi Khê chẳng được coi là mạnh, vậy tại sao báo vương lại chịu đi theo nàng ta?


Trên đài, Ngạo Minh gầm rống lao thẳng về phía con hổ vàng, mọc vuốt chực vồ bắt nó.


Con hổ vàng trông thấy báo vương thì khí thế đã yếu đi mấy phần, lại thấy bộ dạng hung thần ác sát của Ngạo Minh thì càng sợ mất mật. Sau cùng nó ngoảnh đầu bỏ chạy thục mạng, Ngạo Minh há lại để cho nó chạy thoát, bèn lao tới giơ vuốt vồ mấy phát liền lên đầu con hổ. 


Hổ vằn vàng mất triệt để năng lực phản kích.
Con hổ vằn vàng này tính ra cũng chỉ là một con linh thú cấp khá thấp, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Ngạo Minh, nên bị dồn ép đến cùng.
Ngạo Minh vừa ra tay đã đánh nó dở sống dở chết, sau đó dùng móng vuốt hất bay nó ra khỏi đài. 


Cùng lúc đó, bên mé khác trên đài, Triệu Ngọc Nhi bị Vân Thiên Vũ đánh trọng thương, nàng giơ tay giáng một chưởng đẩy Triệu Ngọc Nhi bay thẳng ra ngoài.
Triệu Ngọc Nhi rơi xuống đất đánh rầm một tiếng, rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.


Cả võ đài lặng phắc như tờ, hết thảy mọi người đều nghệch mặt nhìn người và báo lẫm liệt đứng trên đài. 
Nữ tử mặt mũi như quỷ, song dáng người mảnh mai, đứng bên con báo vương trắng cao lừng lững không hề thấy kì dị, trái lại còn vô cùng hài hòa.


Có điều cả người lẫn báo này phải chăng đã quá hung tợn?
Chao ôi, đúng thật là hung tợn quá chừng! Dữ dằn quá mức! Bảo họ sao còn dám thách đấu với nàng? 
Trên dưới võ đài xôn xao tiếng mọi người hăng say bàn tán với nhau.


Nơi hàng đầu tiên bên dưới đài, gia chủ và trưởng lão các đại gia tộc, cùng với thành chủ Bạch Hạc thành cũng đang trò chuyện về Vân Thiên Vũ.
Nữ tử này hãy còn nhỏ tuổi mà đã quyết đoán, thâm hiểm nhường ấy, mai sau chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật xuất sắc. 


Sắc mặt của người bên Triệu gia không tốt lắm, bởi Triệu Ngọc Nhi chính là người của Triệu gia. Chẳng ai ngờ nàng ta lại bị đánh cho một trận tơi bời đến vậy.
Người của Triệu gia tức giận quắc mắt nhìn Vân Thiên Vũ, rồi lại lườm nguýt về phía chỗ ngồi của Bùi gia.


Nhưng người của Bùi gia lại chẳng ai để ý tới bọn họ bởi lúc này các đại thế gia đã kéo tới hỏi dồn Bùi Đông Sơn những chuyện về Vân Thiên Vũ. 
Cuối cùng đến cả thành chủ đại nhân cũng lên tiếng: "Bùi gia chủ, con bé này là tôn nữ của Bùi gia ông sao?"


Thành chủ Bạch Hạc thành Lâm Mạc Thành híp mắt nhìn Vân Thiên Vũ đứng trên đài, vẻ mặt đăm chiêu, ánh mắt ông ta rời khỏi gương mặt Vân Thiên Vũ di chuyển tới đôi vòng Sư Linh.
Đó là đồ của Lâm gia bọn họ, sao giờ lại nằm trong tay con bé này? 


Lâm thành chủ còn đang mải nghĩ, thì Bùi Đông Sơn đã cất tiếng trả lời: "Bẩm thành chủ, nó là nữ nhi của lão tứ nhà ta, tên là Bùi Khê, con bé bị nhà chúng ta vứt bỏ khi còn nhỏ, thành ra phải chịu không ít đắng cay bên ngoài, nên có phần tàn nhẫn hơn người khác, mong thành chủ đừng trách."


Lâm thành chủ không hề nghĩ Vân Thiên Vũ tàn nhẫn thì có gì sai trái, chỉ băn khoăn không hiểu rốt cuộc món đồ trên tay nàng là thế nào?
Nghĩ một hồi, ông ta nhìn Bùi Đông Sơn nói: "Khi nào nó xuống, ông dẫn nó tới gặp ta, ta có việc muốn hỏi." 


Bùi Đông Sơn nhìn Lâm thành chủ vẻ khó hiểu, bụng thầm đoán xem ông ta muốn yêu cầu Tiểu Khê việc gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng ra, chỉ đành ậm ừ qua quýt.
Trên võ đài, Vân Thiên Vũ lần nữa trụ vững thứ hạng hai mươi chín.