Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 971: Có ma

Bùi lão thái gia vô cùng khó chịu, trợn tròn mắt:” Được, đã như vậy...”
Nhưng Bùi lão gia chưa nói hết câu thì có một giọng nói cắt ngang.
“Phụ thân, con ngồi xe ngựa mệt quá rồi, nếu đã về tới nhà thì vào nghỉ thôi nào.”


Đôi mắt Vân Thiên Vũ hơi lạnh lùng, như nàng thấy Bùi Khang sống ở Bùi gia cũng không hề tốt.
Nhưng trước mắt nàng vừa mới tới, không thể gây sự, hơn nữa cũng không thể vì sự xuất hiện của nàng khiến Bùi Khang bị trục xuất ra khỏi Bùi gia.


Ở tây đại lục này, không thể so với đông đại lục, nếu không có sự che chở của gia tộc, cuộc sống sẽ rất khó khăn, khả năng của Bùi Khang còn hạn chế, nếu như bị trục xuất khỏi Bùi gia, thì chắc chắn không thể sống yên ổn.
Nhưng sau này tình hình sẽ không như vậy nữa.


Vân Thiên Vũ cười lạnh, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Nàng vừa mới xuống khỏi xe ngựa, trước cửa Bùi gia đã có người kêu lên hoảng loạn: “A, xấu quá.”
“Có ma.”


Trước của phủ, mọi người đều sợ hãi, Vân Thiên Vũ đưa tay lên sờ mặt, nàng đã dán chiếc bớt đỏ lên nửa mặt, cho nên người ta nhìn thấy thực sự rất sợ hãi. Mà sở dĩ nàng làm như vậy là vì không muốn ai nhận ra nàng.


Hiện tại tu vi linh lực của nàng rất thấp, nếu vô tình bị người của gia tộc Thanh Long phát hiện ra, nàng sẽ phải chết, không những vậy sẽ liên lụy tới hai người Bùi Khang và Lâm Tú Uyển. Cho nên nàng không thể không cẩn thận.


Nhưng nàng không ngờ phản ứng của họ lại mãnh liệt như vậy, Vân Thiên Vũ không nhịn được nhếch môi cười, gương mặt lại càng trở nên dữ tợn. Trước cửa Bùi phủ, mọi người đều kinh ngạc lui về phía sau.


Vân Thiên Vũ mặc kệ những người này, chỉ quay đầu nói với Bùi Khang và Lâm Tú Uyển ở phía sau: “Cha, mẹ, con mệt quá, con muốn vào nghỉ ngơi một lát.”


Bùi Khang và Lâm Tú Uyển nghe nói Vân Thiên Vũ đã mệt thì quên hết mọi chuyện, đi tới bên nữ nhi, vào trong Bùi phủ. Đợi họ đi xong, sau lưng bàn tán vô cùng sôi nổi.


Bùi lão thái gia đen mặt lại nhìn gia đình họ, nhưng không thể nói gì. Bởi vì dù thế nào đó cũng là nhi tử của ông ta, không thể trục xuất nhi tử ra khỏi Bùi gia. Tâm tình của ông ta không được tốt cho lắm, phất tay nói: “Được rồi, đừng nói nữa, giải tán, ngày mai còn phải chuẩn bị thi đấu võ đại gia tộc, nếu có bản lĩnh thì tranh thủ ba ngày sau tới thi đấu vào học viện Thiên Kình lấy hai giải về đây, như thế Bùi gia mới có thể nở mày nở mặt được.”


“Vâng, ông nội.”
Ngoài cổng Bùi phủ, một đám người trẻ tuổi răm rắp trả lời, sau đó tự giải tán. Nhưng những người này vừa đi vừa bàn tán về Vân Thiên Vũ. Nói gần nói xa, đều nói về gương mặt.


“Như vậy thì tốt rồi, một người ngơ ngẩn, một người ngốc nghếch, còn thêm một người xấu xí. Thực sự là quá hợp.”
“Đúng vậy, quả nhiên là tuyệt phối.”


“Nhưng người xấu xí đã trở lại đối với Bùi gia không hề tốt đẹp gì, nếu để người khác biết có lẽ sẽ chê cười Bùi gia chúng ta.”


Mọi người nói ai ai cũng gật đầu đồng ý, sau đó trừng trừng nhìn về phía gia đình Bùi Khang. Không được, họ không thể để gia đình này khiến họ bị chê cười.
Nhất định phải nghĩ cách mới được, mấy thiếu niên lập tức cùng đi tìm kế sách.


Mà lúc này Vân Thiên Vũ đã đi theo Bùi Khang và Lâm Tú Uyển vào viện của họ. Đợi khi vào trong viện, Vân Thiên Vũ mới hiểu thêm về mức độ không xem trọng Bùi Khang của Bùi gia.


Thân là nhi tử của Bùi lão thái gia, vậy mà lại ở trong viện hẻo lánh nhất Bùi phủ, cách phòng hạ nhân chỉ vẻn vẹn một bức tường.