Sau khi đến Thiên Mộc sơn trang, tất cả mọi người đều yên lặng, bắt đầu đi vào trạng thái tu luyện.
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng cái đã được ba tháng.
Vân Thiên Vũ, Hoa Khấp Tuyết cùng đám Diệp Gia luôn bế quan tu luyện.
Ngoài việc tu luyện chính là đánh nhau để ngưng thực linh lực, mấy người điên cuồng tu luyện linh lực.
Ba con linh thú cũng không ngoại lệ, hoàn toàn đi vào trạng thái điên cuồng.
Ba tháng chớp mắt đã trôi qua, tu vi linh lực của Vân Thiên Vũ từ thanh linh tu vi đã thành tử linh sơ cấp.
Hoa Khấp Tuyết chậm hơn một chút, mới đạt được đến lam linh đỉnh phong, đây còn may là được Vân Thiên Vũ luôn luyện chế đan dược cho gã, giúp gã đột phá, nên tu vi của gã mới đạt được mức độ đó nhanh đến như vậy.
Còn Diệp Gia lại càng chậm, mặc dù Vân Thiên Vũ cũng luyện chế đan dược cho nàng tu luyện, nhưng vì nguyên nhân sức khỏe nên tu vi linh lực của Diệp Gia mới đạt đến thanh linh đỉnh phong.
Có điều độc thuật của nàng lại vô cùng lời hại.
Nhờ có điểm này nên Vân Thiên Vũ mới yên tâm một chút.
Tu vi của ba con linh thú cũng tăng lên không ít.
Hình dáng của Ngạo Minh và Điêu Gia đã to lớn hơn trước rất nhiều, hơn nữa hình dáng này có thể duy trì liên tục trong thời gian rất dài.
Tiểu Anh có thể tùy ý phun ra lửa nhưng sức mạnh của ngọn lửa vẫn yếu ớt như cũ.
Xét về tổng thể, thực lực của mọi người đều tiến bộ đáng kể.
Mặc dù đã đạt được những bước tiến nhảy vọt nhưng Vân Thiên Vũ vẫn không thoải mái, nàng vẫn liều mạng đánh nhau với Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết cũng không cam tâm rớt lại phía sau, cùng nàng đánh đến chết đi sống lại, trên người bị thương rất nhiều.
Cách đó không xa Mộc Thanh Nhiêu mắt đẫm lệ nhưng bà ta không hề tới ngăn cản, bây giờ nếu không tranh thủ tu luyện thì khi vào tiểu thần giới chỉ có chờ chết, nghe nói những người ở đó đều rất lợi hại, năng lực của bọn họ cao một chút thì khi vào tiểu thiên giới có thể mạnh hơn một chút, sẽ không sợ bị người ta ức hϊế͙p͙.
Nếu quá yếu chẳng phải là sẽ bị chèn ép đến chết sao.
Lúc này trong lòng Vân Thiên Vũ nóng như lửa đốt, thời gian ba tháng nháy mắt đã trôi qua, nàng chỉ cảm thấy thời gian dài đằng đẵng.
Nàng hận không thể ngay lập tức đến tiểu thần giới, lập tức đi tìm Tiêu Cửu Uyên, xem hắn thế nào rồi?
Nhưng nàng biết rằng, cho dù nàng vào được tiểu thần giới cũng không dễ dàng tìm được Tiêu Cửu Uyên, cũng không dễ dàng xử lý người của Thanh Long thế gia, đây đều là bởi vì năng lực của nàng còn quá yếu.
Cho nên việc nàng cần làm là phải mạnh mẽ, mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa.
Nhưng linh lực của bọn họ càng cao thì linh lực của ngọc Linh Viêm của Thiên Mộc sơn trang càng không đủ cho bọn họ tu luyện, cho nên nếu bọn họ muốn linh lực mạnh hơn nữa thì nhất định phải đến tiểu thần giới.
Nghe nói linh lực của tiểu thần giới vô cùng dồi dào, cho nên người sống ở tiểu thần giới mới có năng lực mạnh đến vậy, bởi vì bọn họ bắt đầu tu luyện từ nhỏ.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhìn Hoa Khấp Tuyết nói: “Hoa Khấp Tuyết, ta đợi ngươi thêm mười ngày, nếu sau mười ngày ngươi không thể lên được cấp tử linh thì ta sẽ không đợi ngươi nữa.”
Vân Thiên Vũ không ngờ linh mạch của Hoa Khấp Tuyết vô cùng lợi hại, gã tu luyện linh lực cũng rất nhanh.
Điều này phải cảm ơn phụ thân của gã, vì phụ thân của gã là người của tiểu thần giới.
Hoa Khấp Tuyết khẽ nhướn mày lên, kiên định nói: “Ngươi yên tâm, mười ngày là đủ rồi, ta sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngươi đâu.”
Gã nói xong liền quay người xông thẳng vào Vân Thiên Vũ, hai người lại đánh nhau.
Sau khi đánh nhau một lúc, mọi người ăn chút đồ rồi lại đi vào trạng thái tu luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại mười ngày qua đi.
Lần này tu vi linh lực của Vân Thiên Vũ không có đột phá, vẫn là tử linh sơ cấp, nhưng cách tử linh trung cấp chỉ còn một bước.
Mà nàng cũng không nóng lòng đột phá vì nàng cảm thấy bây giờ không phải là lúc, nếu đột phá thì tu vi linh lực của nàng hơi bị dao động, cho nên nàng dùng linh lực ổn định lại phần tu vi linh lực bị dao động đó.
Có điều Hoa Khấp Tuyết cũng không phụ sự mong đợi, gã đã đột phá lên tử linh sơ cấp.
Mười ngày sau, mọi người rời khỏi mật thất tu luyện.
Dưới ánh mặt trời, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời, toàn thân tràn đầy lãnh ý, nàng nhíu mày trầm giọng nói: “Tiểu thần giới, ta đến đây, Tiêu Cửu Uyên ta đến đón huynh đây.”