Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 950: Có chỗ không đúng

Đúng vào lúc này, biến cố sảy ra, đột nhiên trên đường xuất hiện hai bóng người màu đen như u hồn, một người đi thẳng đến bên Gia Cát Cẩn, người kia giơ tay đánh một luồng linh lực về phía Phượng Vô Nhai và Ảnh Tử, đối phương là Lam Linh đỉnh.


Linh lực không giống Phượng Vô Nhai và Ảnh Tử, cho nên hai luồng linh lực va vào nhau.
Chấn động ầm ầm, Phượng Vô Nhai và Ảnh Tử đều là cao thủ, rõ ràng không đánh lại, bị bắn ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, người hắn lảo đảo, không dám dừng lại chút nào. 
Vội vàng mở miệng: “Đi.”


Hai bóng người giống như sao băng, mang theo Gia Cát Cẩn trọng thương chạy mất.
Phượng Vô Nhai và Ảnh Tử vội đuổi theo. 
Trên đường, Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai và Ảnh Tử đả thương Gia Cát Cẩn, không chút đồng tình, ngược lại cảm thấy căm hận không nói nên lời, nàng nắm chặt tay, nghiến răng nói.


Gia Cát Cẩn, nếu có ngày hai người chúng ta oan gia ngõ hẹp gặp nhau, không phải ngươi chết thì chính là ta chết.
Người Gia Cát Cẩn mang tới nhanh chóng bị Hắc Diệu và người Ma Ảnh cung liên thủ giết chết. 


Hắc Diệu bay đến bên cạnh Vân Thiên Vũ, nhìn Họa Mi đã chết, trầm giọng nói: “Công chúa, nên về kinh thôi, giờ này đã không còn sớm.”
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn trời, quả thật sắc trời đã không còn sớm, nàng lại cúi đầu nhìn Họa Mi trong lòng.


Sở dĩ Họa Mi  liều mạng tới chết, chính là vì không muốn đại hôn của nàng bị chậm trễ, vậy nên nàng không thể không về kịp giờ đại hôn. 
Vân Thiên Vũ ôm lấy Họa Mi, đặt nàng ta vào xe ngựa mình ngồi lúc trước, trầm giọng ra lệnh: “Về kinh thôi.”


Ảnh Tử và Phượng Vô Nhai đã trở lại, Ảnh Tử khẽ bẩm báo: “Thưa chủ tử, để tên kia chạy mất, thuộc hạ không có năng lực.”
“Được rồi, sau này sẽ gặp lại.” 
Gặp lại lần nữa, nàng sẽ dù dùng hết sức lực liều mạng với hắn.


Vân Thiên Vũ đặt Họa Mi vào xe ngựa, bản thân cũng lên xe theo, dự định về kinh.
Tiểu Linh Đan chạy ngay lại tới, cẩn thận nói: “Vân tỷ tỷ, muội có thể về cùng tỷ không? Muội muốn nhờ tỷ điều trị cho ca ca muội.” 
Vân Thiên Vũ vén rèm nhìn ra bên ngoài.


Thấy Tiểu Linh Đang nhìn nàng tội nghiệp, thật sự khiến nàng sinh ra cảm giác không đành lòng.
Mà Phượng Vô Nhai bên cạnh Tiểu Linh Đang, chớp chớp đôi mắt đào hoa, nhìn Tiểu Linh Đang với vẻ kỳ lạ, sau đó quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ. 


Vừa nhìn thì đã vô cùng thích dáng vẻ Vân Thiên Vũ, hắn nhếch môi cười ngây ngô, đơn thuần non nớt giống như trẻ con.
“Vân tỷ tỷ, muội có thể trở về với tỷ không?”
Không ngờ y lại học theo lời Tiểu Linh Đang. 


Tiểu Linh Đang thấy ca ca luôn luôn khí phách lại trở thành dáng vẻ này, trực tiếp òa khóc.
Vân Thiên Vũ nhìn hai huynh muội bọn họ, cuối cùng nói: “Trở về cùng ta đi, chờ sau khi ta thành thân, ta sẽ chữa khỏi cho hắn.”
Nàng nói xong chui vào xe ngựa, buông màn xe xuống. 


Bên ngoài xe ngựa, tiếng Tiểu Linh Đan vui vẻ truyền vào: “Cảm ơn Vân tỷ tỷ.”
Theo sát đó là tiếng Phượng Vô Nhai: “Cảm ơn Vân tỷ tỷ, cảm ơn Vân tỷ tỷ.”


Vân Thiên Vũ co rút khóe miệng, nhưng mà sau đó thì lực chú ý của nàng không còn ở trên người Tiểu Linh Đang và Phượng Vô Nhai nữa, mà ở trên người Họa Mi trong xe, nàng nhìn nanh sói trong tay, nhìn qua Họa Mi rồi nói. 


“Họa Mi, nhất định ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của ngươi, tìm được cha mẹ cho ngươi, hỏi một tiếng thay ngươi, vì sao bọn họ không cần ngươi.”
Vân Thiên Vũ nói xong cất nanh sói đi, lấy khăn lâu cẩn thận máu trên mặt Họa Mi, sau đó là máu trên tay, lau sạch sẽ cho nàng ta.


Chờ khi nàng lau sạch sẽ cho Họa Mi xong, đột nhiên nghĩ tới một việc không bình thường.