Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 948: Truy sát

Bởi vì bị linh lôi tử nổ, lục phủ ngũ tạng của Họa Mi đều vỡ nát, nếu không chắc chắn nàng sẽ nghĩ cách cứu sống nàng ta, nhưng bây giờ cho dù y thuật nàng có giỏi cũng không cứu được nàng ta…
“Họa Mi.”
Vân Thiên Vũ đau lòng hét lên. 


Họa Mi ở trong lòng nàng, lục lọi lấy từ trong vạt áo của mình ra một vật: “Tiểu… thư, ta có một tâm… nguyện, người có thể giúp ta… hoàn thành không?”


Họa Mi nói xong, bàn tay đẫm máu cố gắng lấy đồ từ trong áo mình ra, Vân Thiên Vũ biết nàng ta vẫn đeo tùy thân bên người một cái nanh sói được mài bóng loáng như ngọc.
Nàng nhanh chóng giúp Họa Mi lấy nanh sói ra, nhét vào trong tay nàng ta. 


“Cái này ta nghĩ chắc là đồ của… cha mẹ cho ta, người có thể… tìm họ giúp ta không?
Sắc mặt Họa Mi càng lúc càng trắng, hơn nữa máu chảy càng lúc càng nhiều. đôi mắt bắt đầu rủ xuống.
Nhưng nàng ta cố gắng thở hổn hển, muốn nói gì đó. 


Nếu như không nói ra, nàng ta sẽ chết không nhắm mắt, Vân Thiên Vũ đau lòng lấy ngân châm ra đâm vào huyệt đạo trên người Họa Mi, để cho nàng ta dốc sức nói ra những lời nàng ta muốn nói.
Quả nhiên ngân châm đâm vào huyệt đạo, tinh thần của Họa Mi tốt hơn một chút, nàng ta nói rằng:


“Giúp ta hỏi họ một chút, vì sao không quan tâm ta? Hay là họ… họ không cố ý. Nếu như vậy, tiểu thư, người có thể… thay ta chăm sóc họ không?” 
Hốc mắt Vân Thiên Vũ ướt đẫm, thầm mắng mình đáng chết, sao lại không biết trong lòng Họa Mi có chuyện tiếc nuối như vậy.


Vân Thiên Vũ suy nghĩ ra sức gật đầu, nắm tay Họa Mi nói:
“Họa Mi, ngươi yên tâm, ta sẽ tìm họ thay ngươi, nếu như họ vẫn tìm ngươi, ta sẽ chăm sóc họ thay ngươi.” 


Họa Mi nở nụ cười, đôi mắt từ từ sáng lên, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng hếu của nàng ta, miệng nàng ta cười như tranh vẽ, hai mắt từ từ nhắm lại.


Ý nghĩ cuối cùng là xin lỗi Hướng Dương, không thể trở về yêu và sống cùng với huynh, ta ở dưới cửu tuyền mong ước huynh sẽ tìm được một người nữ tử thật lòng yêu huynh.
Vân Thiên Vũ đau lòng ôm Họa Mi: “Họa Mi.” 


Trên quan đạo, trong lòng Hắc Diệu chua xót không nói ra được, ai cũng ngây người nhìn tất thảy mọi chuyện.
Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn đã hoàn toàn ngẩn ngơ, cảm thấy như bị chết chìm trong sâu thẳm, cuốn lấy gã lôi xuống.
Gã và nàng càng ngày càng cách xa rồi, không còn khả năng nữa rồi. 


Vì sao, vì sao ông trời lại đối với gã như vậy.
Rõ ràng mỗi lần hắn đều không cố ý làm tổn thương người bên cạnh nàng, nhưng cuối cùng tại sao lại thành cục diện như thế này.
Gia Cát Cẩn nghĩ hỏng mất rồi. 


Nam tử hồng y lúc trước xuất hiện giúp Họa Mi đã nổi điên xông thẳng đến Gia Cát Cẩn, y vừa nhằm vào Gia Cát Cẩn vừa hét lớn: “Khốn nạn, tên khốn nạn này, ta sẽ giết ngươi, ta sẽ giết ngươi.”
Y vung tay một chưởng tử mang diệu bay thẳng đến Gia Cát Cẩn.


Gia Cát Cẩn nhìn người lao tới, nhanh chóng giơ tay vận lam linh xuất ra ngăn cản. 
Đồng thời gã tức giận quát lên: “Phượng Vô Nhai, tên điên này, người lao vào ta làm cái gì?”


Thì ra nam tử hồng y chính là Phượng Vô Nhai, nhưng lúc này rõ ràng biểu hiện của Phượng Vô Nhai không giống với lúc bình thường hay qua lại, cả người điên điên khùng khùng, giống như một tên ngu ngốc.


Vốn dĩ lúc đầu rơi xuống Hoàng lăng, y kéo theo Gia Cát Cẩn cùng rơi vào trong Hoàng lăng, nhưng ai biết bọn họ rơi vào trong Hoàng lăng cùng nhau chạy thát đến cửa hàng động, hai người đều trốn ra ngoài.