Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 923: Ta sẽ để các ngươi hạ vị

Vân Thiên Vũ phía sau buồn đến mức mắt nhòe lệ, trong lòng nàng vô cùng tự trách bản thân.
Đều do nàng, nàng vô dụng, mới làm phiền sư phó cùng sư mẫu.


Sư phó, sư mẫu hai người chờ con, con nhất định sẽ đi tiểu thần giới tìm hai người, sau đó con sẽ đưa hai người về, con cam đoan, sẽ giúp tới quang minh chính đại ở bên nhau. 


Vân Thiên Vũ đang yên lặng tự nhủ trong lòng, Tiêu Cửu Uyên cách đó không xa đã đi tới, đưa tay ra ôm lấy nàng: “Vũ Nhi đừng buồn, chờ chúng ta xử lý xong chuyện ở đây, liền đi tìm bọn họ.”
“Được.”
Vân Thiên Vũ gật đầu. 


Hai người đang nói chuyện, phía sau đột nhiên có tiếng vang lên, sau đó là tiếng kinh hô của Bạch Diệu: “Không xong rồi, người Linh Sơn môn chạy thoát.”
Tiêu Cửu Uyên cả kinh nhanh chóng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy người Linh Sơn môn đã chạy thoát.


Chẳng những người chạy thoát, ngay cả linh thú cũng mang đi. 
Đám người Bạch Diệu Hắc Diệu đang muốn đuổi theo, Tiêu Cửu Uyên cũng đã phất tay ngăn bọn họ.
“Bỏ đi, đừng đuổi theo, đề phòng bị lừa.”


Lần này cho bọn họ chạy thoát, nếu lần sau còn gặp, hắn tuyệt sẽ không khinh xuất tha thứ cho bọn họ. 
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên vô cùng u ám nghiêm nghị.
Nhưng người Linh Sơn môn và đám người Dung Kỳ chạy thoát, bọn họ có thể tìm một người khác tính sổ.


Hôm nay Tiêu Cửu Uyên sở dĩ bị người Linh Sơn môn vây trong đại trận, hoàn toàn là vì hoàng đế phái thái giám xuất cung đón hắn, nói ở trong cung bị rượu, muốn bồi tội với hắn. 
Không ngờ y liên thủ cùng Dung Kỳ tính kế hắn, ha ha, thật sự quá tốt.


Tiêu Cửu Uyên kéo Vân Thiên Vũ thẳng ra ngoài Nguyệt Lâm điện, định đi tìm tân đế tính món nợ này.
Ai ngờ đợi khi bọn họ đi ra khỏi Nguyệt Lâm điện, chỉ thấy vài người đứng ngoài cửa điện. 


Cầm đầu là tân đế Tiêu Thiên Dịch, Tiêu Thiên Dịch vẻ mặt áy náy đứng ngoài cửa điện, nhìn thấy hai người Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ đi ra, y lập tức đi tới, thái độ cực kỳ thành khẩn giải thích với Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ.


“Cửu hoàng thúc, Linh Nghi quận chúa, trẫm không ngờ Dung Kỳ quá kiêu ngạo, dám động thủ với cửu hoàng thúc, trẫm vô cùng áy náy, trẫm giải thích với hai người.”
Tiêu Cửu Uyên nhếch khóe miệng, sâu kín cười lạnh. 
Giải thích có tác dụng còn cần vương pháp làm gì.


Nhưng người này trái lại thông minh hơn ba y, biết làm ra vẻ công việc, không phải y tưởng như vậy hắn tạm tha cho y rồi chứ.
Vậy thì y thật sự nằm mơ rồi. 


Tiêu Cửu Uyên bước nhanh lên phía trước, lập tức túm áo bào Tiêu Thiên Dịch, trầm giọng mở miệng: “Tiêu Thiên Dịch, ngươi cho là ngươi nói câu áy náy này có tác dụng sao? Ngươi dám cùng Dung Kỳ liên thủ tính kế ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”


Tiêu Thiên Dịch nhanh chóng mở miệng nói: “Vậy cửu hoàng thúc định tính món nợ này như thế nào?”
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nhìn y, từ từ cười khẽ. 


“Tiêu Thiên Dịch, có phải ngươi định kích thích ta, sau đó để cho ta tức giận đánh ngươi, như vậy ngươi đạt thành mục đích, đại thần trong triều cùng dân chúng bên ngoài sẽ nói Tiêu Cửu Uyên ta vô vương pháp, ngang ngược càn rỡ, lại dám ra tay với đương kim thánh thượng, nhất định phải nghiêm trị, có phải hay không?”


Tiêu Cửu Uyên vừa nói vừa nhẹ nhàng thay Tiêu Thiên Dịch gõ gõ long bào, âm trầm nói.


“Tiêu Thiên Dịch, ngươi đã quên ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế như thế nào sao? Ta có cách cho ngươi thượng vị, cũng có cách cho ngươi thoải mái hạ vị, không chỉ như thế, ta còn muốn ngươi để tiếng xấu muôn đời.” 


Hắn nói xong đưa tay kéo Vân Thiên Vũ, xoay người đi, cũng không thèm nhìn Tiêu Thiên Dịch phía sau.
Dưới bóng đêm, mặt Tiêu Thiên Dịch trắng trắng đen đen, hàn ý chui lên từ lòng bàn chân y, đột nhiên y hối hận vì đã liên thủ cùng Dung Kỳ.


Mà khi Dung Kỳ đưa người Linh Sơn môn đến, còn cho y thấy linh thú lợi hại trong tay bọn họ, y cho là bọn họ nhất định sẽ thành công, kết quả thì sao?