Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 920: Đến rồi thì đừng đi

Đại đệ tử Linh Sơn môn xoay mình nói: “Sư muội, mau thu hồi kim giáp thi nhân.”
Đây là thứ thủ hộ Linh Sơn của Linh Sơn môn, không thể dễ dàng vứt bỏ.
Nhưng hiện tại Dung Kỳ đã hoàn toàn phát điên, căn bản không để ý tới lời đại sư huynh nói, nàng ta trầm giọng mệnh lệnh cho kim giáp thi nhân. 


“Đi, giết bọn chúng đi.”
Chín kim giáp thi nhân rút khỏi đại trận, lắc mình lao thẳng đến đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng kéo Vân Thiên Vũ lại, trầm giọng dặn dò: “Vũ Nhi, cẩn thận.” 


Hắn nói xong, nhanh chóng khoát tay, xuất ra linh lực màu tím đối phó với kim giáp thi nhân.
Tiếng ầm ầm vang lên, Nguyệt Lâm điện bị phá hủy.
Quân Hạo Thiên cùng Lâm Tâm Mộc cũng không khách khí, đưa tay xuất linh lực màu tím. 
Kim giáp thi nhân bị linh lực màu tím tấn công văng ra ngoài.


Lúc này, Ngân Dực Phệ Thiên kiếm của Quân Hạo Thiên lại lao tới, nhắm thẳng một kim giáp thi nhân.
Vèo một tiếng, kim giáp thi nhân bị Ngân Dực Phệ Thiên kiếm xuyên thủng, kim giáp thi nhân đó chớp mắt bị hủy diệt. 


Từ đó, mấy người Linh Sơn môn mặt biến sắc, vài người cùng nhìn phía Dung Kỳ: “Sư muội, mau thu hồi, kiếm đó chính là khắc tinh của kim giáp thi nhân, nếu còn không thu hồi, kiếm đó sẽ giết hết kim giáp thi nhân.”
Dung Kỳ cũng biết kim giáp thi nhân không phải đối thủ, xoay mình thu hồi kim giáp thi nhân.


Tiêu Cửu Uyên vừa thấy kim giáp thi nhân bị thu lại, vội hành động, quăng thương dài trong tay ra, thẳng đến Dung Kỳ. 
Tiện nhân này, xem hắn giết nàng ta như thế nào.
Sắc mặt Dung Kỳ đột nhiên thay đổi,  vội vã thu hồi.


Linh lực của nàng ta căn bản không phải đối thủ của Tiêu Cửu Uyên. Trước đây, nàng ta đã thấy rõ ràng, linh lực tu vi của Tiêu Cửu Uyên đã đạt đến tử linh, trước mắt chỉ có sư huynh nàng ta đến cấp lam linh, mới có thể liều mạng. 
Đại đệ tử Linh Sơn môn lao đến, vung tay xuất lam linh.


Thương của Tiêu Cửu Uyên trực tiếp quét qua, uy áp lam linh, lao thẳng đến đại đệ tử Linh Sơn môn.
Mặt mấy đệ tử Linh  Sơn môn biến sắc, một trong số đó lập tức kêu to: “Phong Bạo Ma Hùng, đi.” 
Một linh thú lao ra, thẳng tới Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ biến sắc, trầm giọng quát: “Ngạo Minh, đi.”


Thân hình nhỏ của Ngạo Minh xoay thành lớn. Thân hình cao lớn linh mẫn lao về phía Phong Bạo Ma Hùng. Hai linh thú khổng lồ giao chiến. 
Tiêu Cửu Uyên mắt đen khát máu, bàn tay vừa nhấc, linh lực màu tím xuất hiện, trực tiếp tấn công đại đệ tử Linh Sơn môn.


Nếu bị hắn đánh một chưởng, người này không chết cũng tàn.
Tất cả người Linh Sơn môn mặt biến sắc, ai nấy đều hoảng hốt: “Ngươi dám giết hắn, chính là kẻ thù của Linh Sơn môn.” 


Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng cười: “Là kẻ thù với Linh Sơn môn các ngươi thì sao, chúng ta có thể giết người Lăng Vân tông, cũng có thể giết người Linh Sơn môn các người.”
Hắn vừa nói xong, toàn bộ Linh Sơn môn run sợ, đệ nhất thiên hạ Lăng Vân tông là do hắn hạ bệ.
Thật sự quá kiêu ngạo. 


Tiêu Cửu Uyên một chưởng đã hung hăng oanh kích về phía đại đệ tử Linh Sơn môn.
Đại đệ tử Linh Sơn môn toàn lực chống lại, tử linh lao thẳng vào lam linh, một tiếng va chạm vang lên.
Đại đệ tử Linh Sơn môn trọng thương. 


Thấy không địch lại, kẻ đó mở miệng: “Chúng ta đi, hôm nay chúng ta không đánh lại hắn.”
Kẻ đó vừa nói xong, Tiêu Cửu Uyên một góc đại điện như sát thần mở miệng: “Còn muốn chạy, chạy được sao? Nếu đã đến đây rồi thì đừng đi nữa.”