Hoài vương hôn mê không lâu, Tưởng hậu dẫn theo người lặng lẽ vào Hoài vương phủ.
Nhìn sơ phòng của Tiêu Thiên Nghiêu là biết trước đó Tiêu Thiên Nghiêu đã tỉnh dậy một lần. Gã phẫn nộ đập vỡ hết tất cả đồ đạc.
Tưởng hoàng hậu bước đến trước giường của con mình, nhìn thấy con mình toàn thân đầy thương tích, mông của gã bị hoàng thượng hạ lệnh đánh ba mươi gậy. Hiện tại phần trước cũng bị thương, ngoài ra toàn thân đầy những vết máu rỉ chảy.
A! Trời ơi! Tại sao? Taị sao lại nỡ đối xử với mẫu tử bọn họ như vậy.
Trong lòng Tưởng hậu đã tan vỡ, hận không thể giết người trút căm phẫn.
Nhất là khi nghĩ đến con của mình sau này sẽ trở thành một gã phế nhân.
Tưởng hậu cảm thấy mình sắp không thể nào chịu đựng nổi những đả kích như vậy nữa rồi.
Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu trông thấy bà ta thì càng phát điên lên, chỉ tay vào bà ta la hét: “Cút, ngươi cút đi cho khuất mắt ta, ta không quen biết ngươi.”
Nếu không phải bà ta cố tình tự ý đổi con mình thành đứa con bên cạnh Thục phi, thì từ lúc vừa sinh ra gã đã có thể dễ dàng trở thành thái tử, hơn nữa trên người gã ta còn có linh lực, so với thái tử lại càng có thể dễ dàng ngồi vào vị trí thái tử.
Bà ta cho rằng cố tình đổi gã thành đứa con bên cạnh Thục phi là đúng đắn.
Đã đổi lấy gã thành đứa con bên cạnh Thục phi, vậy thì cả đời này gã sẽ không nhận bà ta. Chính bà ta đã cố ý tiến lại làm quen với gã.
Trước kia khi gã là Hoài vương, căn bản không có nhiều chuyện như vậy. Kể từ lúc sau khi nhận bà ta, thì gã đã vướng phải liên tiếp rất nhiều chuyện xảy ra.
Gã ân hận lắm, nếu biết trước có ngày hôm này thì ngay từ đầu đã không nhận bà ta.
Gã không nên quen biết bà ta.
Tưởng hậu nghe thấy những lời nói đó của Tiêu Thiên Nghiêu, lòng đau như cắt.
“Nghiêu tử, con đừng có như vậy, mẫu hậu cũng rất ân hận.”
Ngay từ lúc đem đổi con mình lấy thân phận con của Thục phi thì bà ta đã thấy hối hận rồi.
Nhưng mà một khi bà ta đã tráo đổi rồi thì cũng không thể nào đổi lại được nữa. Nếu bà ta đổi lại, đến lúc đó chính bản thân bà ta và Tưởng gia đều gặp phải chuyện chẳng lành.
Cho nên bà ta chỉ có thể chịu đựng.
Không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại như vậy.
“Nhi tử, mẫu hậu biết mình sai rồi, ta cũng rất hối hận.”
Tiêu Thiên Nghiêu không vì sự khóc lóc thảm thiết của bà ta mà có thể dễ dàng tha thứ được.
Gã nhìn Tưởng hậu với ánh mắt đầy căm hận, sau đó quát lớn: “Ta rất hận bà, tất cả mọi thứ đều do bà mà ra, tại bà mà ta mới phải trở thành như vậy.”
“Bà có biết ai hại ta ra nông nổi như vậy không hả? Là phụ hoàng, chính phụ hoàng đã cho người tiêu diệt ta.”
Tưởng hoàng hậu liền ngẩng đầu, vẻ mặt khó thể nào tin được, sau đó lắc đầu: “Không, không phải vậy đâu, phụ hoàng của con có tàn nhẫn đến mấy cũng không thể nào có thể làm ra những chuyện như vậy.”
Tiêu Thiên Nghiêu cười phá lên, giống như một gã khùng...
“Ngươi đúng là một kẻ ngốc, lão ta có chuyện gì mà không thể làm được chứ? Lão ta là hoàng đế, còn có tình phụ tử sao?”
“Ngươi đi đi, từ giờ về sau ngươi đừng bao giờ đến đây, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Mỗi lần nhìn thấy ngươi lại khiến ta càng thêm ân hận, ân hận vì đã nhận ngươi.”
“Nếu như không phải vì ngươi thì ta cũng không phải đi đến kết cục này.”
Những năm qua, mặc dù gã luôn ở bên cạnh Thục phi nhưng cũng có thể nói, trong mấy năm qua Thục phi lúc nào cũng chăm sóc gã rất tốt.
Gã thật sự đã rất hối hận.
Sắc mặt của Tưởng hoàng hậu trắng bệch, bước lui về phía sau, nước mắt không ngừng tuông rơi: “Nghiêu nhi, con đừng như vậy.”
“Cút, ta nói rồi ngươi cút đi, cút ngay lập tức