Lúc Vân Thiên Vũ bị hắn hôn mãnh liệt, cảm thấy thất bại, người mềm oặt như vũng nước.
Mà nàng cũng không ghét bỏ hành vi làʍ ȶìиɦ trước khi cưới.
Dù sao bọn họ cũng sắp thành thân, ở cùng nhau trước, hay ở cùng nhau sau cũng không có gì.
Nàng duỗi tay ôm cổ Tiêu Cửu Uyên, chủ động đáp lại hắn.
Cảnh này khiến Tiêu Cửu Uyên kích động, càng ôm chặt nàng, hôn từ đôi môi sang đến bên tai, kéo một đường xuống cổ.
Bàn tay to của hắn vội vàng cởi bỏ y phục của Vân Thiên Vũ.
Đáng tiếc chất liệu bộ y phục này của Vân Thiên Vũ rất tốt, nên mất một lúc vẫn không cởi được.
Tiêu Cửu Uyên quýnh lên, giơ tay định xé rách y phục của Vân Thiên Vũ.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng báo cáo trầm ổn.
"Vương gia, thái hậu nương nương đã xảy ra chuyện."
Lúc này Tiêu Cửu Uyên đã hoàn toàn trở thành cây tên đã lên dây không thể không bắn.
Cơ thể căng cứng, có một loại cảm giác nếu không làm gì thì sẽ lập tức nổ tung.
Đúng lúc này nghe thấy thái hậu đã xảy ra chuyện.
Lòng hắn bốc lửa, hận không thể đi ra đấm chết Bạch Diệu vừa mới bẩm báo.
Nhưng thấy mẫu hậu mình xảy ra chuyện, Tiêu Cửu Uyên không thể không hỏi: "Mẫu hậu làm sao?"
"Thưa vương gia, nghe nói bắt đầu từ đêm qua, thái hậu nương nương đã hôn mê bất tỉnh, đến giờ còn chưa tỉnh lại, ngự y trong cung cũng bó tay không có cách, cho nên hoàng thượng truyền Linh Nghi quận chúa vào cung xem cho thái hậu nương nương."
Tiêu Cửu Uyên nghe thấy lời này, nhớ tới chuyện lần trước hoàng huynh mượn danh mẫu hậu, lừa gạt Vũ Nhi.
Trực giác cho rằng việc này cũng là mượn danh để làm hay không, không vui quát lạnh: "Bọn họ lại muốn mượn danh làm gì?"
Bạch Diệu vội nói: "Thưa vương gia, lúc trước thuộc hạ phái người vào cung kiểm tra, thái hậu thực sự bắt đầu hôn mê từ đêm qua, nghe nói ngự y bận cả một đêm cũng không làm thái hậu nương nương tỉnh lại."
Bạch Diệu nói, khiến vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên nghiêm lại, lòng hơi trầm xuống.
Hắn nhớ lúc trước khi mình tiến cung nói chuyện hạ chỉ hôn sự với hoàng huynh.
Lúc ấy mẫu hậu giúp đỡ mình, chắc chắn lúc ấy hoàng huynh trách tội mẫu hậu.
Mà hắn biết, thực ra mẫu hậu rất xem trọng hoàng huynh, hoàng huynh như vậy, đương nhiên mẫu hậu thấy buồn.
Cũng có khả năng bị bệnh.
Nhưng, Tiêu Cửu Uyên nhìn xuống người, gương mặt Vũ Nhi đỏ hồng như vừa thoa phấn, nàng như vậy, giống như đồ ăn ngon miệng, làm hắn hận không thể lập tức ăn đến tận xương, nhưng trước mắt lại xảy ra chuyện như vậy.
Hắn không thể không màng tới mẫu hậu mà vội vàng ăn nàng.
Tiêu Cửu Uyên cảm thất bực tức, hiếm khi Vũ Nhi phối hợp như vậy mà lại sảy ra chuyện.
Nếu thêm lần nữa, có lẽ hắn sẽ bị phế đi.
Tiêu Cửu Uyên cúi người cắn vành tai nhỏ của Vân Thiên Vũ một cái, khiến Vân Thiên Vũ thở gấp.
Nhưng nàng đã nghe thấy Bạch Diệu bấm báo chuyện của thái hậu.
Tuy lần trước hoàng đế mượn danh thái hậu, cho nàng rắc rối, nàng có bóng ma ám ảnh trong lòng.
Nhưng thái hậu không tham gia vào những chuyện như vậy của hoàng đế, nàng không trách thái hậu.
Cho nên Vân Thiên Vũ giãy giụa đẩy Tiêu Cửu Uyên một cái: "Được rồi, chúng ta mau vào cung đi."
Tiêu Cửu Uyên khẽ lên tiếng, thật sự không nỡ buông thân thể mềm mại như nước này ra.
Lưu luyến buông ra, lại hôn mạnh lên cái miệng nhỏ của Vân Thiên Vũ, nói nhỏ: "Đợi tối chúng ta từ trong cung về thì tiếp tục."
Đáng tiếc lúc này Vân Thiên Vũ đã không còn cảm xúc, trực tiếp dùng sức đẩy hắn ra, trừng mắt giận dữ với hắn một cái.
Còn chưa biết tình hình của thái hậu thế nào.
Hắn lại còn muốn.
"Mau cút đi mặc quần áo, chúng ta lập tức vào cung."
"Được rồi, nàng chờ ta một chút."
Tiêu Cửu Uyên đành đứng dậy, đi vào phòng tắm để tắm nước lạnh.