Tiêu Cửu Uyên liền chấn động, quay người nhanh chóng nhìn Bạch Diệu, Hắc Diệu và đám thuộc hạ: “Ta biết rồi, bọn chúng đi đường thủy, Linh Nghi quận chúa bị chúng mang đi bằng đường thủy. Mau lên, chúng ta lập tức chạy đến đường thủy gần nhất đi đến Nam Chiêu để chặn bọn chúng lại, ta nghĩ nhất định sẽ chặn được.”
Tiêu Cửu Uyên cho ngựa chạy thẳng đến bến thuyền, đồng thời lệnh cho Bạch Diệu: “Ngươi dẫn một vài người tìm kiếm ở đường bộ, ta dẫn số còn lại tìm kiếm ở đường thủy, chắc chắn phải tìm được tung tích của Linh Nghi quận chúa.”
“Vâng, vương gia.”
Bến thuyền là nơi giao thương mậu dịch.
Có rất nhiều thuyền buôn và thuyền chở khách đi qua đây.
Lúc này ở hai bên bến thuyền có không ít người đang đứng, thanh chắn ở bến thuyền bị hạ xuống, chỉ chừa lại một lối ra vào nhỏ, có không ít quân lính đang đứng kiểm tra ở hai bên lối ra vào đó.
Thuyền buôn, thuyền chở khách, thuyền đánh cá ở trên sông không biết chuyện gì đã xảy ra nên bắt đầu bàn tán.
Bởi vì đường thủy là con đường giao thương trọng yếu, chỉ một lát đã bị tắc nghẽn.
Không ít người bắt đầu kêu gào.
Đáng tiếc không ai để ý tới bọn họ.
Ở bến thuyền, Tiêu Cửu Uyên dẫn theo mấy tên thuộc hạ cẩn thận lục soát từng thuyền đi qua, một chiếc cũng không bỏ qua.
Trên bến thuyền, ngoài Tiêu Cửu Uyên và đám thuộc hạ còn có tri phủ và quân lính của địa phương.
Mặc dù tri phủ địa phương và quân lính rất muốn giúp đỡ, nhưng bọn họ căn bản không hiểu vị vương gia này muốn tìm cái gì, cho nên đành giương mắt lên nhìn.
Tiêu Cửu Uyên không để ý tới người khác, đích thân dẫn người lục soát từng chiếc thuyền đi qua.
Một chiếc cũng không bỏ qua.
Mỗi chiếc thuyền đều có khoang thuyền, đáy thuyền, tầng hầm, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
Không ít thuyền đã được đi qua nhưng vẫn còn rất nhiều thuyền đang chờ ở phía sau.
Hắc Diệu nhìn thấy vương gia nhà mình vừa lo lắng vừa sốt ruột tìm kiếm điên cuồng, Hắc Diệu trong lòng áy náy, nhỏ giọng nói: “Vương gia, hay là để thuộc hạ tới lục soát.”
Tiêu Cửu Uyên liền lạnh lùng lườm gã.
Hắc Diệu không dám lên tiếng nữa, tiếp tục dẫn người cẩn thận lục soát từng chiếc thuyền.
Lần này gã lục soát vô cùng nghiêm túc, cho dù chỗ giấu đồ trên thuyền dù có nhỏ đến mấy cũng không bị bỏ qua.
Kiểm tra cả nửa ngày.
Mọi người đều mệt mỏi rã rời nhưng không tìm ra được manh mối nào, đừng nói là tìm được Vân Thiên Vũ, ngay cả chiếc thuyền nào khả nghi cũng không tìm thấy.
Trong lòng Tiêu Cửu Uyên vô cùng bồn chồn, lo lắng.
Hắn biết là lúc này Vân Thiên Vũ đang ngủ mê mệt, nếu nàng có ý thức thì nhất định sẽ thả ba con linh thú ra để báo tin cho hắn.
Nghĩ đến tên súc sinh Gia Cát Cẩn lại hạ dược Vũ nhi khiến nàng ngủ mê mệt.
Hắn điên cuồng muốn giết chết Gia Cát Cẩn, tên tiện nam đáng chết.
Tiêu Cửu Uyên vô cùng điên cuồng, toàn thân mờ mịt, khuôn mặt tuấn mỹ tối đen lại, nhìn hắn giống hệt như một sát thần.
Mọi người trên những chiếc thuyền bị lục soát đều cảm thấy vô cùng sợ hãi khϊế͙p͙ đảm.
Trong đó có mấy chiếc thuyền không đợi kiểm tra liền tự thú nhận.
Bọn chúng là thuyền buôn lậu muối và thuyền buôn lậu lá trà.
Tiêu Cửu Uyên căn bản không quan tâm đến những chuyện này, bây giờ hắn chỉ muốn tìm thấy Vân Thiên Vũ.
Trời càng lúc càng tối, thuyền bè trên sông chỉ còn lại rất ít.
Nhưng bọn họ vẫn không tìm được tung tích của Vân Thiên Vũ.
Hắc Diệu thấy vương gia nhà mình cả ngày không ăn không uống, lòng nóng như lửa đốt, vô cùng đau lòng, không nhịn được mở miệng nói: “Vương gia, có khi nào thuyền của bọn chúng đã sớm qua cửa sông rồi? Vừa nãy ta đã để ý, hôm nay gió thuận, thuyền sẽ chạy rất nhanh, nói không chừng khi chúng ta đang lục soát thì thuyền của bọn chúng đi qua cửa sông, cho nên chúng ta mới không tìm thấy.”
Hắc Diệu vừa dứt lời.