Tiêu Cửu Uyên nói xong lời cuối cùng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Trước đây thái tử Tiêu Thiên Ngự cứ luôn ra tay đối phó với chuyện của hắn.
Trước khi chết Tiêu Thiên Ngự từng nói với hắn, một người khác đã hạ độc hắn.
Người đó không phải là người trước mặt này chứ.
Thật ra đáy lòng hắn cứ luôn âm ỉ có một chút suy đoán, nhưng hắn không dám nghĩ, không muốn suy nghĩ, nhưng bây giờ hắn lại không thể không suy nghĩ.
Tiêu Cửu Uyên mở to mắt nhìn hoàng đế, nhếch miệng khát máu nói.
“Ngươi tốt nhất đừng để cho ta điều tra ra chuyện mưu tính ta, nếu như thật sự bị bổn vương điều tra ra, bổn vương sẽ không để yên.”
Hắn dứt lời, tim hoàng đế trầm xuống, ngón tay lặng yên nắm chặt.
Tiêu Cửu Uyên không để ý tới hoàng đế, lướt qua lão ta sải bước đi ra ngoài.
Phía sau, hoàng đế hét lớn: “Đệ đi đâu vậy?”
“Nếu ta muốn cản Nam Chiêu thái tử, cứu Vũ Nhi về, ngươi nghĩ rằng ta thật sự sẽ để Vũ Nhi gả cho Nam Chiêu thái tử sao? Còn nữa, ta đưa Vũ Nhi về, hi vọng ngươi lập tức chỉ hôn cho chúng ta, nếu không đừng trách ta làm ra chuyện gì không nên làm.”
Tiêu Cửu Uyên đang uy hϊế͙p͙ hoàng đế.
Mặt hoàng đế mặt không tự chủ được mà biến sắc, tức giận đến mức ngực phập phồng.
Nhưng lão ta lại không thể để cho Tiêu Cửu Uyên đưa Linh Nghi quận chúa về.
Cho nên hoàng đế xoay mình hạ lệnh: “Người đâu, ngăn Ly thân vương gia lại.”
Thị vệ ngoài điện vọt lên, đông nghìn nghịt ngăn cản cửa đại điện.
Thị vệ vừa xuất hiện, Tiêu Cửu Uyên đã biết hoàng đế có chuẩn bị mà đến.
Nhưng bằng những người này ngăn được hắn sao?
Tiêu Cửu Uyên xoay mình quát lạnh: “Người đâu, nếu ai dám chặn bổn vương lại, giết, một tên cũng không để lại.”
Trong điện, sắc mặt hoàng đế tối sầm, thở dốc.
Lão ta vốn cho rằng mình mang đến những người này sẽ dọa Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không ngờ kết quả là Tiêu Cửu Uyên trực tiếp ra lệnh thủ hạ giết những thị vệ này.
Hoàng đế tức giận đến run rẩy, xoay người tức giận chỉ vào Tiêu Cửu Uyên, cắn răng phun ra hai chữ: “Ngươi dám.”
Tiêu Cửu Uyên quay lại nhìn hoàng đế, sự tức giận lạnh lẽo trên khuôn mặt tuấn mỹ, con ngươi hắn như một ngọn lửa nóng bỏng, hắn gằn từng chữ: “Ngươi có thể thử xem.”
Hắn nói xong xoay người, không thèm nhìn hoàng đế, nhấc chân đi ra ngoài, cả người phảng phất sát thần.
Những thị vệ ngăn trước cửa điện lui về sau, không ai dám bắt hắn.
Hoàng đế nhìn giận dữ, đang muốn mệnh lệnh thị vệ bắt người.
Không ngờ trong đại điện, thái hậu đã đi tới, trầm giọng hét to: “Cho hắn đi.”
Hoàng đế quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy sắc mặt thái hậu khó coi đến đáng sợ, trong mắt bà ta bắn ra lửa giận.
Hung dữ trừng mắt nhìn hoàng đế.
Thấy hoàng đế không hạ lệnh, bà ta mở miệng: “Có phải muốn ai gia chết trước mặt ngươi, ngươi mới cam tâm hay không, ai gia nói, cho hắn đi.”
Hoàng đế là con trai ruột của thái hậu, đương nhiên không muốn bức tử mẫu hậu của mình, nếu bức tử mẫu hậu của mình, danh tiếng của lão ta cũng bị vấy bẩn rồi.
Cho nên hoàng đế cắn răng mở miệng: “Cho hắn đi.”
Tiêu Cửu Uyên đưa người sải bước rời đi, hắn vừa hạ mệnh lệnh cho Bạch Diệu lập tức đi triệu tập người của Long Lân quân, vừa dẫn người ra roi thúc ngựa đi chặn xe ngựa của Nam Chiêu lại.
Lần này hắn sẽ không bỏ qua cho Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn.
Tiêu Cửu Uyên đi rồi, tâm trạng hoàng đế vô cùng khó chịu.
Đối với thái hậu, trong lòng lão là một bụng tức giận không có chỗ phát, cuối cùng tâm trạng nặng nề xoay người đi ra khỏi điện.
Không nghĩ thái hậu phía sau lại gọi lão ta: “Đứng lại.”
Thái hậu vung tay lên, mệnh lệnh tất cả người trong đại điện đều lui ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại bà ta cùng hoàng đế.
Thái hậu bước chân nặng nề bước tới trước mặt hoàng đế, bà ta ngẩng đầu nghiêm khắc nhìn hoàng đế nói.
“Tại sao, tại sao phải nhằm vào Uyên nhi khắp nơi, ai gia đã nói với con, nó sẽ không cần ngôi vị hoàng đế của con, có nó, Đông Ly ta mới có thể thiên thu muôn đời, tại sao con không nghe, tại sao?”