Tiêu Cửu Uyên không khống chế nổi sự cuồng nhiệt trong lòng, xoay người đè Vân Thiên Vũ xuống giường, một bàn tay to sờ lên Vân Thiên Vũ mềm mại, xúc cảm vô cùng tốt.
Tay còn lại của hắn theo bản năng cởi áo Vân Thiên Vũ, hai mắt hai người lúc này tràn đầy…, hơi thở không ngừng hào hển, tình hình càng không thể cứu vãn được nữa.
Quanh thân Tiêu Cửu Uyên nóng rực, từng tế bào trên người cũng rên rỉ, muốn nàng, muốn nàng.
Bàn tay to của hắn cố gắng rất lâu, mới cởi được áo ngoài của Vân Thiên Vũ, hắn cúi người hôn lên xương quai xanh Vân Thiên Vũ, cứ như vậy đi xuống.
Khoảng cách cuối cùng giữa hai người cũng được cởi bỏ.
Ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa vội vàng, có giọng nói lanh lảnh vang lên rất nhanh: “Linh Nghiquận chúa, chờ một chút, chờ một chút.”
Giọng nói lanh lảnh này đột nhiên vang lên.
Trong xe ngựa, hai người đang lâm vào…. đột nhiên bị đánh thức.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên căm tức phát điên lên muốn giết người.
Dưới thân cứng rắn như sắt, như tên đã trên dây rồi, nhưng hắn không được phát ra ngoài.
Mà Vân Thiên Vũ lại đỏ bừng cả khuôn mặt tự trách, nàng đang làm gì vậy, thiếu chút nữa cùng nam nhân này ở trên xe đi quá giới hạn rồi.
Cho dù ở hiện đại, như thế này cũng quá phóng túng rồi.
Nhưng người này lúc trước hít hít vành tai nàng, khiêu khích nàng, khiến đại não của nàng cũng không thể suy nghĩ được gì nữa.
Vân Thiên Vũ nghĩ, mau chóng đẩy Tiêu Cửu Uyên trên người trên người ra, Tiêu Cửu Uyên lại mạnh bạo đè nàng xuống không cho cử động, sau đó mờ ám nói nhỏ bên tai Vân Thiên Vũ.
“Vũ Nhi, cảm nhận được trái tim ta đang vô cùng muốn nàng không?”
Dưới thân thể của hắn, một cái gì đó cứng rắn như sắt đè lên Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ lập tức liền cảm nhận được, mặt vụt đỏ đến mức như đầy máu.
Nàng trợn mắt trừng nhìn Tiêu Cửu Uyên, hung hăng nói: “Lưu manh, mau đứng lên.”
Tiêu Cửu Uyên không động, cúi người mạnh bạo hôn nàng một cái.
“Nàng không sợ ta sẽ thường xuyên như vậy sao, đây chính là hạnh phúc liên quan đến tương lai của nàng đấy.”
“Phì, chàng đứng dậy không, không đứng dậy thϊế͙p͙ đánh chàng đó.”
Mặt Vân Thiên Vũ càng lúc càng đỏ, người này thực sự không biết xấu hổ.
Tiêu Cửu Uyên thấy hai mắt nàng hàm chứa tơ ngọc, nói chuyện tuy rằng hung dữ, nhưng lại phảng phất hờn dỗi, không hề có khí thế.
Ngược lại lại động đến trái tim hắn.
Nhưng bên ngoài có người tới, quả thật không có gì tốt.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ, lát nữa nhất định phải xử lý tên phá hư chuyện tốt của hắn.
Hắn cúi người lại mạnh bạo hôn Vân Thiên Vũ một cái, nói: “Tuy rằng không có thể ăn thịt nàng, nhưng tốt xấu gì cũng thu được chút lời.”
Hắn nói xong lại cho Vân Thiên Vũ một nụ hôn thật sâu, hôn đến mức toàn bộ miệng Vân Thiên Vũ sưng phồng lên.
Hắn mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy, Vân Thiên Vũ thở hổn hển xoay người ngồi dậy, đưa tay vuốt môi, không cần nghĩ, nàng cũng biết này môi chỉ sợ đã sưng lên.
Nàng như vậy sao có thể gặp người khác, liếc qua một cái mọi người có thể nhìn ra, bọn họ đã làm trò gì ở trong xe ngựa.
Vân Thiên Vũ lập tức phẫn nộ, quay đầu giận dữ trừng mắt Tiêu Cửu Uyên: “Sau này không được hôn ta, nếu còn hôn ta xem ta có đuổi chàng xuống xe ngựa hay không.”
Tiêu Cửu Uyên thong dong mị hoặc cười khẽ, mặc dù chưa ăn thịt được nàng, nhưng tốt xấu gì cũng được ăn canh thịt, vẻ mặt hắn giờ phút này tựa như mèo được ăn canh thịt.
Hoàn toàn không để trong lòng lời cảnh cáo của Vân Thiên Vũ.
Hắn vươn tay thay Vân Thiên Vũ sửa sang lại quần áo, vừa sửa sang lại vừa nói: “Ta hôn người ta thích, liên quan gì đến người khác, ta cũng muốn nhìn xem ai dám chê cái gì.”
“Nhưng ta không còn mặt mũi mặt mũi nào gặp người khác.”
“Không sao, ta lại hôn, sẽ không nhìn ra nữa.”
Người này lại không biết hổ thẹn hôn cái miệng nhỏ nhắn của Vân Thiên Vũ một lần nữa, sau nghiện như vậy, lại hôn một cái nữa.
Vân Thiên Vũ tức giận đến mức đưa tay đánh hắn, có thôi đi hay không.