Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 652: Lão già đáng chết

Vân Thiên Vũ làm sao có thể mặc kệ Tiêu Lăng Phong, nàng sở dĩ dẫn người lên núi chính là vì cứu Tiêu Lăng Phong xuống núi.
Hiện tại Tiêu Lăng Phong bị trói, hơn nữa còn sắp bị giết chết, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn lão bị giết được.


"Không được, ta muốn đi cứu ông ấy, ta không thẻ trơ mắt nhìn ông ấy bị giết." 
"Dựa theo sự hiểu biết của ta đối với tông chủ Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông, bà ta nói giết thì nhất định sẽ giết."


"Nếu ta không xuất hiện, nghĩa phụ chắc chắn sẽ chết, ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn ông ấy bị giết."
"Nhưng chuyện này rất nguy hiểm." Diệp Gia vô cùng lo lắng. 
Trong phòng vẻ mặt của mọi người đều lo lắng.


Vân Thiên Vũ khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn những người trong phòng một cái, cuối cùng trầm giọng kêu: "Ảnh Tử."
Ảnh Tử nghiêng mình đi ra. 


Vân Thiên Vũ sắp xếp nói: "Lát nữa chúng ta đi ra Ngũ Phong, rất có thể ta sẽ dùng bản thân mình để đối lấy nghĩa phụ, ngươi và biểu tỷ ta còn có Tiểu Linh Đang phụ trách bảo vệ nghĩa phụ ta, nhất định phải đưa ông ấy xuống núi."
"Chủ tử thì sao?" Ảnh Tử lo lắng nói.


Vân Thiên Vũ lắc đầu: "Mọi người cứ mặc kệ ta. Ta đã có Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh, hơn nữa còn có Phượng Vô Nhai ẩn mình trong chỗ tối giúp ta, ta không xảy ra chuyện gì đâu. Đến lúc đó mọi người đừng quan tâm đến ta, chỉ cần phụ trách hộ tống nghĩa phụ xuống núi. Ta sẽ thừa cơ hội gây rối, thu hút sự chú ý của những người ở Lăng Vân tông." 


Sau khi Vân Thiên Vũ sắp xếp xong, nàng đứng dậy nhìn đám người ở trong phòng nói: "Đi thôi, theo kế hoạch hành động."
Nói xong cũng không hề quan tâm đến sự lo lắng của mọi người ở phía sau.
Diệp Gia và Tiểu Linh Đang nhìn nhau, đành phải đi theo. 
Ảnh Tử lách mình vào chỗ tối.


Vân Thiên Vũ dẫn theo Diệp Gia và Tiểu Linh Đang nhanh chóng đi theo đám đông đến bên ngoài Ngũ Phong.
Ở bên ngoài Ngũ Phong có một ngọn núi rất lớn tên là Xung Thiên Phong. 
Lúc này Xung Thiên Phong vô cùng náo nhiệt.


Ngọn đèn dầu chiếu sáng cả Xung Thiên Phong, trên quảng trường của Xung Thiên Phong lúc này có rất nhiều người vây quanh.
Mọi người đều đang đứng xem náo nhiệt, phía trên cột đá cao lớn ở giữa quảng trường đang trói một người. Người này chính là Tiêu Lăng Phong. 


Tiêu Lăng Phong bị trói trên cột đá, bên dưới còn chất rất nhiều củi đốt, dường như chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể châm lửa thêu cháy lão.


Tiêu Lăng Phong giận dữ trừng mắt nhìn bốn phía, mắng một câu: "Diệp Thu Loan, cái đồ nữ nhân biến thái, ngươi có bản lĩnh thì thêu chết lão tử, bằng không đợi lão tử bắt được ngươi rồi, nhất định sẽ giết cái đồ nữ nhân biến thái Diệp Thu Loan ngươi."


Tiêu Lăng Phong đang mắng chửi kịch liệt đột nhiên trên không có vài bóng người bay đến, bóng người dẫn đầu bay đến bên cạnh Tiêu Lăng Phong, sau đó đưa tay lên tát một cái lên mặt của Tiêu Lăng Phong. 
Tiêu Lăng Phong bị tát một cái, tiếng chửi bậy liền dừng lại.


Mọi người nhanh chóng nhìn sang, nhìn thấy người tát Tiêu Lăng Phong chính là đại tiểu thư của Lăng Vân tông, Diệp Tử Yên.
Chỉ là lúc này trên mặt Diệp Tử Yên che một vải lụa mỏng, khiến người khác không thấy rõ dáng vẻ của nàng ta. 


Nhưng người xung quanh không dám khinh thường nữ nhân này, mọi người theo quy củ hành lễ: "Tham kiến đại tiểu thư."
Diệp Tử Yên không quan tâm đến người ở bốn phía hành lễ với nàng ta, mà hung hăng lườm Tiêu Lăng Phong: "Lão già đáng chết, ngươi mắng nương của ta một câu nữa xem."


Lúc này Tiêu Lăng Phong đã tỉnh hồn lại, nghĩ đến bản thân mấy chục tuổi lại bị một nha đầu tát vào mặt, mặt Tiêu Lăng Phong đen lại, khàn giọng mắng to: "Tiểu tiện nhân, đồ có người sinh ra không có người dạy dỗ, cho nên không có đạo đức như vậy, nương ngươi không dạy ngươi thì lão già ta sẽ dạy dỗ ngươi, đối đãi với trưởng bối không được bất kính như thế, coi chừng thiên lôi đánh chết." 


Những lời nói của Tiêu Lăng Phong đã chọc giận Diệp Tử Yên, nàng ta đưa tay lên muốn tát Tiêu Lăng Phong.