Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 620: Phế thái tử

Lời nói Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai tán đồng, ngôi vị thái tử của thái tử có lẽ không thể giữ được. Nhưng có điều đáng đời gã.


Đột nhiên Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ: “Vũ Mao, ngươi có thể chế ra loại thuốc khiến cho người ta điên loạn, làm cho tinh thần không tỉnh táo bất an không?”
Vân Thiên Vũ nhíu mày, nhìn Tiêu Cửu Uyên: “Người định nói?” 


“Đúng vậy, nếu thái tử bị phế, hắn sẽ cam tâm tình nguyện sao? Chắc chắn hắn sẽ không cam lòng từ bỏ ngôi vị thái tử, cho nên hắn sẽ bí quá làm liều, nhưng thái tử đã luôn sống trong uy quyền của hoàng huynh, ta nghĩ hắn sẽ không có dũng khí giết phụ thân, nhưng chúng ta có thể giúp hắn  không phải sao?”


Tiêu Cửu Uyên nói một cách tàn nhẫn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Trong phòng, Phượng Vô Nhai không nhịn được nheo mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên. Người này thật sự độc ác, nếu ai đắc tội với hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho nên sau này y chống lại hắn, chắc chắn phải thận trọng.


Vân Thiên Vũ bên cạnh lại không hề thấy Tiêu Cửu Uyên độc ác, bởi nếu không phải thái tử âm mưu hãm hại hắn, hắn sẽ không ác độc như vậy: “Được, ta sẽ điều chế loại thuốc này, để đó cho ta.” 


Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói, sau đó nhìn Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai nói: “Ta lập tức nghĩ cách điều chế, các người bận thì cứ làm đi.”
Phượng Vô Nhai lập tức nói: “Ta phụ trách bảo vệ Vũ Mao, nghe nói Ly thân vương gia rất bận, Vũ Mao đã có ta rồi.”


Tiêu Cửu Uyên nhìn y, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Được, ta sẽ phái ít thuộc hạ âm thầm phối hợp với ngươi.” 
Hắn nói xong quay người rời đi, Phượng Vô Nhai ở lại, vẻ mật đầy khó tin nhìn người kia đang đi khuất.
Người đó tốt vậy sao?


Chắc chắn là đang có mưu đồ gì đó. 
Thật ra Tiêu Cửu Uyên muốn vào cung bố trí người trong cung, nếu thái tử tiến cung hành thích hoàng đế, đương nhiên hắn không thể để thái tử xuống tay thực sự, cho nên hắn phải sắp xếp trước vài người.


Sau khi Tiêu Cửu Uyên rời khỏi, Vân Thiên Vũ cũng đi ra ngoài, nàng chuẩn bị luyện đan, nhất định hôm nay phải luyện được đan dược khiến người ta thần trí mê muội.
Thái tử dám âm mưu hãm hại nàng, chắc chắn nàng phải khiến gã sống không bằng chết. 


Trong sảnh, Phương Vô Nhai nhìn người đã đi, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Hai người đều đi cả rồi, ta còn ở đây làm gì?”
“Đúng rồi, ta phải bảo vệ Vũ Mao, không để cho nàng bị người ta làm hại.”
Phượng Vô Nhai lắc mình đi ra ngoài. 


Một ngày nay, tất cả mọi người trong Đông Ly quốc đều bàn tán chuyện thái tử phát điên.
Không ít người tức giận về chuyện thái tử bị điên.
Người độc ác như vậy đáng nhẽ phải bị nghiêm trị. 
Không thể để lãng quên như vậy.


Kết quả dân cũng cũng xúm năm tụm bảy, khắp ngõ nhỏ phố to đều hô hào yêu cầu nghiêm trị thái tử, không thể vì nuông chiều mà buông tha cho thái tử.
Người như vậy không xứng đáng làm thái tử của Đông Ly quốc, mặc dù gã bị điên cũng phải nghiêm trị, phế bỏ ngôi vị thái tử của gã. 


Cuối cùng chuyện này được truyền đến tai của hoàng đế trong cung.
Mặt hoàng đế sa sầm lại, tức giận đến mức phá hủy một đống văn thư trong phòng.
Cuối cùng hung hăng hạ lệnh: “Người đâu, truyền chỉ, lập tức phế bỏ ngôi vị thái tử của thái tử.” 


Thánh chỉ nhanh chóng được đưa tới phủ thái tử.
Lúc này thái tử mới vừa tỉnh lại, tiếp thánh chỉ xong lại ngất đi.


Đến khi gã tỉnh lại, gã hoàn toàn điên loạn, vốn tưởng rằng giả vờ điên cuồng, sau đó giả vờ trị bệnh, như thế tuy hắn tổn thất thanh danh nhưng vẫn giữ được ngôi vị thái tử. 
Sau đó gã sẽ lấy lại thanh danh của thái tử.


Không thể ngờ rằng, cuối cùng phụ hoàng lại thẳng thừng hạ chỉ phế bỏ thái tử.
Hiện tại gã không còn là thái tử nữa. 
Không phải là thái tử nữa. Ha ha.