Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 605: Hòa hảo rồi

Ở phía sau mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh băng, đôi mắt tràn đầy lệ khí.
Lúc trước hắn nghe được tin hiện giờ Phượng Vô Nhai đang ở trong phủ An thân vương.
Mặc dù rất tức giận nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc để nổi cáu. 


Hơn nữa là do những hành động của hắn trước đây tạo thành cục diện như ngày hôm nay, cho nên hắn không thể trách người khác, muốn trách thì phải tự trách bản thân mình.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ rồi xoay người rời đi, về thẳng phủ Ly thân vương để tính toán nên xử lý thái tử như thế nào.


Lúc trước hắn đã cho người đi thăm dò cô cô quản sự Tô cô cô sau lưng đã gặp gỡ, tiếp xúc với những ai. 
Hắn điều tra được trước đây Tô cô cô đều có tiếp xúc gặp gỡ với cả ba vị hoàng tử.
Trong đó số lần tiếp xúc gặp gỡ với thái tử là nhiều nhất.


Cho nên kẻ đứng đằng sau tính kế hắn, ám sát vị hôn thê của hắn, ám sát hắn và liên thủ với tam hoàng tử của Bắc Địch quốc rất có khả năng là thái tử. 


Sở dĩ thái tử làm như vậy, chỉ có một mục đích là chứng minh với hoàng thượng rằng gã có bản lĩnh rất lớn, ngay cả hắn, người được mọi kinh sợ mà gã cũng có thể xử lý.
Cho nên chuyện gã có linh lực hay không căn bản không quan trọng.


Chỉ cần có đầu óc mưu lược cũng đủ để làm hoàng đế một nước. 


Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến đây khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười độc ác, hắn quay người quát: “Bạch Diệu, mang vài người lặng lẽ đột nhập vào phủ đông cung thái tử, bắt đại tổng quản tâm phúc Đỗ Giang của thái tử về đây để ta thẩm vấn, ta muốn xem rốt cuộc thái tử đã làm bao nhiêu chuyện ở sau lưng.”


Sắc mặt Bạch Diệu lạnh lùng, nếu thật sự là thái tử đã giở trò với vương gia nhà chúng ta thì hắn quả thật quá to gan.
Bạch Diệu lắc mình liền đi. 
Tiêu Cửu Uyên dẫn thuộc hạ quay trở về Ly thân vương phủ.
Trong phủ An thân vương, Phượng Vô Nhai kéo Vân Thiên Vũ đi vào trong phủ.


Y vừa đi vừa tức giận nói: “Vũ Mao, có phải vết thương của muội lành rồi thì vết sẹo sẽ quên đau, muội đi cùng Tiêu Cửu Uyên làm gì, muội quên trước đây hắn gây tổn thương cho muội, chẳng lẽ muội muốn bị tổn thương lần nữa ư? Con người hắn máu lạnh lại vô tình, một chút lương tâm cũng không có.” 


Phượng Vô Nhai hăng say nói, y hi vọng Vân Thiên Vũ có thể nghe hết những lời của y.
Đáng tiếc y lại không biết y lải nhải như vậy khiến Vân Thiên Vũ phát bực.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi, quay người lạnh giọng quát: “Im miệng.” 


Phượng Vô Nhai lập tức im miệng, ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, lần này nhìn y mới phát hiện mặt Vân Thiên Vũ rất trắng, hơn nữa y phục không chỉnh tề, đầu tóc rối bời.


Nghĩ đến chuyện lúc nãy Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ trở về cùng nhau, chẳng lẽ là cái tên súc sinh Tiêu Cửu Uyên đã làm gì Vũ Mao.


Phượng Vô Nhai nghĩ đến điều này, sắc mặt thay đổi, trầm giọng mở miệng nói: “Vũ Mao, có phải là Tiêu Cửu Uyên, có phải là hắn đã làm gì muội không? Muội nói cho ta biết, ta tuyệt đối không tha cho hắn.” 


Vân Thiên Vũ cắn răng, trừng mắt Phượng Vô Nhai, hung hăng nói: “Đủ rồi, Phượng Vô Nhai, ngươi chỉ là bằng hữu của ta, bằng hữu chỉ cần giúp đỡ những lúc cần thiết mà không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác, hơn nữa ngươi không nhìn thấy ta rất mệt sao? Ngươi thế này là có ý gì?”


Vân Thiên Vũ nói xong quay người bước đi, đi được vài bước, nàng nghĩ đến điều gì đó liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phượng Vô Nhai nói: “Ta quên không nói với ngươi, ta và Tiêu Cửu Uyên đã huề nhau, hòa hảo rồi, bây giờ hắn cũng là bằng hữu của ta.”


Nói xong Vân Thiên Vũ xoay người đi về chỗ ở của mình. 
Phượng Vũ Nhai ở lại đằng sau mặt mũi tối sầm, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Huề nhau, hòa hảo rồi.


Phượng Vô Nhai cảm thấy trái tim mình giống như bị đâm một nhát đao, thật ra thêm cả sợ hãi và lo lắng. Dường như Tiêu Cửu Uyên rất dễ dàng có thể cướp Vân Thiên Vũ đi. 
Mà chỉ cần nghĩ đến chuyện Vân Thiên Vũ bị cướp đi y lại cảm thấy vô cùng đau khổ.