Ánh mắt Vân Thiên Vũ lạnh lùng khó tả, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Gia Khánh quận chúa đúng không? Món nợ này ta đã ghi lại rồi, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại nó từ ngươi.
Xe ngựa của phu An thân vương đi một mạch về vương phủ.
Hai người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia vừa bước vào phủ liền nhận được tin.
Thái tử điện hạ tới thăm nàng.
Vân Thiên Vũ cảm thấy kì lạ, quan hệ giữa nàng và thái tử tốt đến vậy sao?
Trong chính sảnh của phủ An thân vương, Vân Thiên Vũ nhìn thái tử điện hạ đang cường rất dịu dàng trước mặt nàng, vẻ mặt nàng lộ vẻ không kiên nhẫn.
Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy thái tử, nàng lại nhớ đến cái lão Vân Lôi ấy, trong lòng liền cảm thấy không vui.
"Không biết thái tử điện hạ tới tìm ta có việc gì?"
Vân Thiên Vũ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt thái tử vẫn rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lại thoáng biến đổi. nhìn Vân Thiên Vũ.
Nữ nhân này tướng mạo xuất sắc, lại có năng lực, y thuật vô cùng lợi hại.
Trước mắt vẫn là quận chúa của phủ An thân vương, đặc biệt là An thân vương Tiêu Lăng Phong và tiểu tử Tiêu Dạ Thần đều thích nàng.
Nếu như gã cưới nữ nhân này làm phi, không những có được sự giúp đỡ của nàng mà còn có được sự giúp đỡ của phủ An thân vương đằng sau nàng.
Còn về phần gã mà nói, gã sẽ có thêm một cánh tay đắc lực.
Ngôi vị thái tử của gã còn lo ngồi không vững nữa sao?
Thái tử nghĩ vậy, lúc nhìn Vân Thiên Vũ, ánh mắt gã càng trở nên dịu dàng.
"Trước đó ngươi đánh Thác Bạt Dã của Bắc Địch quốc, bổn cung tới đây chính là vì muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút, cái tên Thác Bạt Dã đó vốn có thù tất báo, ngươi đánh gã, gã nhất định sẽ không để yên đâu."
Vân Thiên Vũ nghe những lời này, lập tức nhớ tới trước đây thái tử trơ mắt đứng nhìn bách tính bị đánh đập trên đường, thân là thái tử mà lại không hề bảo vệ dân chúng, Vân Thiên Vũ đối với Tiêu Thiên Ngự vô cùng khinh bỉ.
"Thái tử điện hạ sợ Thác Bạt Dã nhưng ta thì không, nếu như gã lại đến bày mưu tính kế với ta, ta sẽ để cho gã đi gặp quỷ."
Ánh mắt Vân Thiên Vũ lạnh lùng, đôi môi nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Giờ phút này nếu như có ai dám tới ức hϊế͙p͙ nàng, nàng sẽ không tha cho kẻ đó.
Thác Bạt Dã thì sao chứ, gã dám tới sao? Nếu như gã dám tới, nàng sẽ giết gã.
Trong mắt Vân Thiên Vũ thoáng hiện lên một luồng sát khí.
Thái tử đương nhiên nhìn thấy sát khí trong mắt nàng, gã chau mày, vẻ mặt không vui, hơn nữa, nghĩ tới Vân Thiên Vũ vừa nói gã sợ Thác Bạt Dã, điều này khiến trong lòng gã cảm thấy vô cùng khó chịu, vì thế sắc mặt gã vô cùng khó coi.
Nữ nhân này quá ngang ngược, cần phải dạy bảo mới được, bằng không người như vậy làm sao có thể làm thái tử phi được.
Trong lòng thái tử nghĩ vậy, sắc mặt gã liền dịu dàng như cũ.
Người như gã, trước nay không....
"Linh Nghi quận chúa, làm chuyện gì cũng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, hơn nữa ngươi là một nữ nhân mà lúc nào cũng chém với giết thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì."
Vân Thiên Vũ nhìn thái tử, không khách khí nói: "thái tử như vậy là khinh thường nữ nhân hay là chưa từng giết người vậy?"
Lẽ nào nhất định phải ngoài một đằng trong một nẻo, giả tạo như vậy sao?
Cục tức trong lòng thái tử thật sự đã bốc lên đến đỉnh đầu.
Nhưng lí trí của gã nhắc nhở gã không được làm căng với nữ nhân này, gã còn muốn cưới nàng làm thái tử phi nữa mà.
Nếu như gã trở mặt với nữ nhân này thì làm sao cưới nàng làm thái tử phi được nữa.
Thái tử nghĩ vậy liền cố bày ra bộ mặt tươi cười: "Vân Thiên Vũ, thực ra bổn cung chỉ là không muốn ngươi chịu thiệt mà thôi, dù gì Thác Bạt Dã cũng không phải loại người tốt đẹp gì."
"Kẻ ác ắt phải để kẻ ác hành hạ. Đó là vì trước đây những người gã gặp phải quá lương thiện, nếu như gã sớm đã gặp phải kẻ ác, e là gã sẽ không ngang ngược đến như vậy."
Vân Thiên Vũ nói xong, cũng không định tiếp tục đôi co với thái tử nữa, cho nên nàng nhìn thái tử nói: "Thái tử tốt bụng tới nhắc nhở ta, đa tạ thái tử, nếu như không còn chuyện gì nữa thì..."