Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 506: Đôi Môi Thật Ngọt Thật Mềm

Thời khắc này Tiêu Cửu Uyên chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt, hắn đi thẳng đến chỗ Vân Thiên Vũ theo bản năng.
Khi hắn lao đến trước mặt Vân Thiên Vũ, đưa tay kéo Vân Thiên Vũ về phía sau của mình, ngăn cách nàng và Phượng Vô Nhai.
Vân Thiên Vũ ngẩn người, tên này đang làm gì vậy?


Đến lúc nàng kịp phản ứng liền hung hăng đá vào chân của Tiêu Cửu Uyên.
Khóe miệng Tiêu Cửu Uyên hơi nhếch lên vì đau, nhưng lại đứng yên không hề cử động, để mặc cho Vân Thiên Vũ đá hắn.
Vân Thiên Vũ đá Tiêu Cửu Uyên mấy phát liên tiếp cũng không đá được tên này ra.


Cuối cùng nàng ngước mắt lên lạnh lùng nhìn vào gáy của Tiêu Cửu Uyên.
Lúc này Phượng Vô Nhai tức điên lên, xông vào đẩy Tiêu Cửu Uyên ra, kéo Vân Thiên Vũ đứng về bên cạnh mình.
Hai người mỗi người một bên kéo Vân Thiên Vũ.


Tiêu Cửu Uyên hung hăng nói: “Phượng Vô Nhai, buông tay ra, nàng là vị hôn thê của bổn vương.”
“Hừ, Vũ Mao đã từ hôn rồi, nàng không thèm gả cho ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai.”
Hai người không ai buông ra, Vân Thiên Vũ tức giận hét lên: “Buông tay ra.”


Nhưng hai nam nhân cùng nhìn đối phương, kết quả không ai buông ra.
Lúc này Tiêu Cửu Uyên giận đến mức tối sầm mặt mũi, đây là vị hôn thê của hắn, Phượng Vô Nhai dựa vào cái gì mà hung hăng càn quấy như vậy: “Phượng Vô Nhai, ngươi buông tay ra trước.”
“Ngươi buông tay ra trước.”


“Bổn vương bảo ngươi buông ra, ngươi không nghe thấy à.”


Tiêu Cửu Uyên đánh một chưởng về phía Phượng Vô Nhai nhưng không sử dụng linh lực, bởi vì hắn đang kéo Vân Thiên Vũ trong tay, hắn sợ làm Vân Thiên Vũ bị thương cho nên không dùng linh lực mà trực tiếp đánh một chưởng về phía Phượng Vô Nhai, tay kia vẫn muốn kéo Vân Thiên Vũ ra.


Phượng Vô Nhai cũng sợ làm Vân Thiên Vũ bị thương nên không dùng đến linh lực, hai người hung hăng đánh nhau bằng một tay.
Hai người đánh nhau, Tiêu Cửu Uyên dùng lực kéo Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ bị kéo đến sát mặt hắn.
Phượng Vô Nhai hết sức tức giận, đưa tay dùng sức đẩy Tiêu Cửu Uyên ra.


Nhưng lúc này, Tiêu Cửu Uyên vẫn kéo chặt Vân Thiên Vũ.
Phượng Vô Nhai dùng sức đẩy nhưng lại đẩy ngã cả Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Hai người ngã ra phía sau, vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên ai cũng không ngờ sẽ diễn ra tình huống như vậy.


Tiêu Cửu Uyên theo bản năng lo lắng sợ Vân Thiên Vũ bị ngã xuống đất nên đưa tay ôm chặt lấy nàng, hai người cùng nhau ngã xuống.
Quả thật Tiêu Cửu Uyên đã trở thành tấm đệm thịt.


Vân Thiên Vũ thẳng rơi xuống nên mặt mày choáng váng, lập tức dẫm lên người Tiêu Cửu Uyên, vì vừa bị va chạm mạnh nên nàng ngã thẳng vào mặt Tiêu Cửu Uyên
Va chạm này khiến môi của hai người vô tình chạm vào nhau.
Lần này tất cả mọi người đều ngây người.
Tiêu Cửu Uyên ngây người.


Vân Thiên Vũ ngây người.
Phượng Vô Nhai cũng ngây người.
Tiêu Cửu Uyên thấy trái tim mình đập thật nhanh, thình thịch thình thịch.
Hắn theo bản năng đưa lưỡi ra ɭϊếʍƈ lên môi của Vân Thiên Vũ, thật mềm thật ngọt, hóa ra môi của nữ nhân lại mềm như vậy sao.


Hắn vừa chạm môi, Vân Thiên Vũ lập tức tỉnh táo lại, không nhịn được mà hét lên: “A. Tiêu Cửu Uyên ngươi là tên khốn kiếp, ngươi lại dám trò lưu manh.”
Vân Thiên Vũ tức giận đấm thùm thụp vào ngực của Tiêu Cửu Uyên.


Đấm xong nàng vội vàng bò dậy, chạy về phía xe ngựa ở trước cửa phủ Ly thân vương, nhưng vừa chạy được vài bước nàng điên cuồng quay đầu lại, đưa tay phóng thẳng một luồng linh lực vào tường của phủ Ly thân vương.


Lần này phủ Ly thân vương không những bị phá nát cửa mà còn bị phá nát cả tường.