Phượng Vô Nhai phất tay: "Hồi phủ."
Có một số việc không cần gấp, cứ từ từ mà bày mưu tính kế, tóm lại y nhất định phải chiếm được trái tim mĩ nhân, sau đó đưa nàng về Ma Ảnh cung.
"Từ giờ trở đi, mọi chuyện lớn bé trong Ma Ảnh cung giao cho ba vị đại trưởng lão trong cung, bổn quân phải dốc toàn lực theo đuổi nữ nhân."
"Vâng, quân thượng đại nhân."
Tiếng nói đồng thanh vang lên, xe ngựa chậm rãi chuyển bánh, quay về Ninh Hầu phủ.
Vân Thiên Vũ sau khi trở về An thân vương phủ, nói chuyện với Tiêu Dạ Thần một lát rồi rời đi.
Vân Thiên Vũ trở về nơi ở của mình, bắt đầu tu luyện linh công.
Trước mắt nàng không thể tiếp tục hấp tấp nóng vội trong việc tu luyện linh lực được, như vậy sẽ rất dễ dẫn đến linh mạch của nàng bị ngưng trệ, hiện tại nàng cần phải chuyên tâm luyện tập hai cuốn linh công.
Trước đó sư phụ đã đưa cho nàng hai cuốn bí quyết linh công.
Một cuốn tên là thất thải ma hồn hoa, thất thải ma hồn hoa không những có thể mê hoặc trái tim con người mà còn có thể tự bạo, là một cuốn bí quyết linh công vô cùng lợi hại.
Một cuốn còn lại tên là băng linh thanh mộc đằng, là một loại thanh mộc đằng có đem theo khí băng hàn, có thể đóng băng người ngay lấp tức, khiến cho con người ta không thể nhúc nhích. Đây cũng là một cuốn bí quyết linh công rất lợi hại.
Vân Thiên Vũ nhìn hai cuốn bí quyết linh công, trong lòng lập tức có dự tính, nàng dặn dò thuộc hạ, ngày hôm nay nếu như không có chuyện gì thì đừng để ai làm phiền nàng.
An thân vương phủ, khoảng sân nhỏ nơi Vân Thiên Vũ ở trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Nơi này yên tĩnh đến khó tả, nhưng ở một nơi khác đã sớm hỗn loạn hết cả lên.
Ly thân vương phủ, Tiêu Cửu Uyên vừa về đến phủ, quản gia trong vương phủ Hạ Hỉ liền bẩm báo với Tiêu Cửu Uyên: "Bốn tên thích khách mà Linh Nghi quận chúa cho người đưa tới, toàn bộ đều bị giết chết trong nhà lao rồi."
Hạ Hỉ vừa nói hết câu, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên liền trở nên âm trầm rất khó coi, hắn nhìn chằm chằm Hạ Hỉ.
"Trước đây bổn vương đã dặn dò bất cứ ai cũng không được tới gần bốn tên thích khách đó rồi mà."
Hạ Hỉ đau đầu đáp: "Dạ phải, nô tài đã truyền lời của vương gia xuống bên dưới, hơn nữa thị vệ gác cửa cũng đã nói rồi, căn bản không hề có người nào ám sát bốn tên thích khách cả, bốn tên đó là bị trúng độc mà chết, mà trước khi chết, người duy nhất bọn chúng tiếp xúc là Tô cô cô."
"Tô cô cô?"
Đồng tử Tiêu Cửu Uyên nheo lại, vị Tô cô cô này là cô cô quản việc của phủ Ly thân vương, chuyên phụ trách quản lí, dạy dỗ nha hoàn và thê thϊế͙p͙, con cháu trong vương phủ, bà ta cũng là người lớn tuổi trong cung của mẫu hậu hắn, trước đây được mẫu hậu hắn phái ra ngoài cung giúp hắn lo liệu việc trong phủ Ly thân vương.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ tới Tô cô cô bèn nhớ tới người đã hạ độc mình, người có thể hạ độc hắn mà thần không quyết, quỹ cũng không hay, ngoại trừ những người thân cận ra thì những người khác đều không thể làm được, bây giờ nghĩ lại, người hạ độc hắn chisng là Tô cô cô.
Mà Tô Doanh Nguyệt trước đó bị tìm thấy độc trên tay, lại chính là con gái của vị Tô cô cô này.
Trước sau xâu chuỗi lại với nhau.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên khó coi tới cực điểm, đồng tử quét qua sát khí khát máu.
"Bạch Diệu, giải Tô cô cô tới đây cho ta."
Là giải tới chứ không phải gọi tới.
Vẻ mặt Bạch Diệu có hơi run sợ, trong lòng cảm thấy lạnh giá, lẽ nào người hạ độc vương gia lại là Tô cô cô.
Nếu như thật sự là như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.
Nhưng Tô cô cô tại sao phải làm như vậy chứ.
Bạch Diệu nghĩ không thông, nhanh chóng đưa người đi áp giải, nhưng đợi đến khi gã đưa người tới nơi ở của Tô cô cô thì bà ta đã treo cổ tự vẫn rồi.
Trước khi chết, bà ta để lại một bức thư, nói rằng người đã giết chết bốn tên thích khách trong nhà lao chính là bà ta.
Mặt khác người hạ độc Tiêu Cửu Uyên cũng là bà ta, bà ta chỉ là bất đắc dĩ, phụng mệnh hành sự.
Cuối thư còn mong Tiêu Cửu Uyên nể tình bà ta hầu hạ bao nhiêu năm nay mà tha cho con gái bà ta.
Bởi vì chuyện này từ đầu đến cuối, con gái bà ta đều không hề tham dự, không hề hay biết.