Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 463: Thái Hậu Hồi Kinh

Nhưng sự hối hận ấy nhanh chóng qua đi, trong lòng hắn có rất nhiều cố chấp, hắn ngước mắt lên, mắt phượng nhướn lên ánh mắt giận dữ, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ tự tin sán lạn: “Bổn vương tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai cướp người trong tay bổn vương.”


Hắn nói xong quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ và Phượngng Vô Nhai đã rời đi lúc trước. Phượng Vô Nhai, ngươi đừng hòng cướp người trong tay bổn vương, nằm mơ đi: “Đi thôi, về Ly thân vương phủ.”


Lúc này cơ thể Tiêu Cửu Uyên trở nên yếu ớt vô cùng. Nhưng vì không muốn để cho người khác nhìn thấy sự yếu ớt của mình, nên cố gắng chống đỡ. Đến khi họ rời khỏi phủ An thân vương, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi mà hôn mê.


Bạc Diệu và Hắc Diệu cả kinh, mau chóng chạy tới đỡ lấy vương gia nhà chúng. Nghĩ chắc vương gia nhà chúng vô cùng tức giận vì chuyện Phượng Vô Nhai và quận chúa Linh Nghi ở bên nhau.


Bạch Diệu và Hắc Diệu cảm thấy vô cùng bất lực, thực sự muốn hỏi vương gia, vương gia không phải là người tự tìm đường chết hay sao?
Nếu trong lòng đã luôn để ý tới người ta, thì tại sao còn phải dằn vặt tới bây giờ.


Nhưng may mắn là vương gia đã nghĩ ra, vậy thì tiếp sau đây sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bạch Diệu và Hắc Diệu đỡ vương gia nhà chúng ta về phủ Ly thân vương.


Ngày hôm sau, Tiêu Cửu Uyên vừa tỉnh lại đã đi thẩm vấn bốn tên thích khách ám sát Vân Thiên Vũ, nhưng bốn tên thích khách này quá kín miệng, kiên quyết không khai ra ai là người sai khiến chúng đến ám sát Vân Thiên Vũ.


Đáng nhẽ Tiêu Cửu Uyên còn muốn tiếp tục thẩm vấn, không ngờ thái giám trong cung lại đến truyền gọi Tiêu Cửu Uyên.


Thái hậu nương nương hồi kinh rồi. Thái hậu nương nương là mẫu hậu của Tiêu Cửu Uyên, nửa năm trước, nhân ngày giỗ của tiên hoàng, bà ta đã dẫn theo nha hoàn đến miếu thờ ăn chay niệm phật. Hết nửa năm, bà ta lại hồi kinh.


Vừa vào kinh, đã nghe thấy tin đồn nói Tiêu Cửu Uyên bị trúng độc, thái hậu suýt nữa ngã bệnh, cho nên trời vừa sáng đã phái thái giám xuất cung để truyền gọi Tiêu Cửu Uyên vào cung.


Nửa năm rồi Tiêu Cửu Uyên không gặp mẫu hậu, cũng rất nhớ thái hậu nương nương, cho nên đã dẫn người tiếng cung, còn bốn tên thích khách ám sát Vân Thiên Vũ vẫn bị Tiêu Cửu Uyên giam trong phòng giam của vương phủ.
Chờ hắn về sẽ tiếp tục thẩm vấn.
Trong cung, Vinh Hoa cung nơi thái hậu ở, vô cùng náo nhiệt.


Hoàng đế, hoàng hậu và các phi tần đều đã đến.
Mọi người đang trò chuyện với thái hậu.
Tình cảm của hai mẹ con hoàng đế và thái hậu vô cùng tốt, cho nên hoàng đế vô cùng kính trọng thái hậu, trong cung từ hoàng hậu đến các phi tần đều không dám làm mất lòng thái hậu nương nương.


Nhưng hôm nay rõ ràng thái hậu đang chán nản, gương mặt thiếu đi sự hứng thú, thi thoảng lại liếc nhìn hoàng đế, như có ý trách cứ.
Hoàng đế vội vàng hỏi: “Mẫu hậu sao vậy? Sắc mặt không được tốt, có phải là bị ốm phải không?”


Thái hâu nhướn mày tức giận: “Ai gia không ốm mà bị tức chết, ai gia hỏi con, sao tự dưng con lại ban hôn cho hoàng đệ con một nữ nhân xấu xí của phủ Vĩnh Ninh hầu làm gì, nó tài năng xuất chúng như vậy, nữ nhân như thế sao có thể xứng với nó, lại còn chọn nữ nhân xấu xí như Vân Thiên Vũ nữa. Con là cố ý muốn chọc tức ai gia phải không?”


Thái hậu nói xong, không khí trong điện ngưng đọng lại. Không có ai dám nói gì, hoàng hậu và các phi tần thận trọng nhìn hoàng đế.


Trái lại, vẻ mặt hoàng đế rất ung dung, nhìn thái hậu nói: “Mẫu hậu đã trách nhầm trẫm rồi, trẫm làm như vậy là vì suy nghĩ cho vương đệ, không phải lúc trước vương đệ đã khắc chết bốn vị hôn thê rồi sao? Trẫm nghi ngờ có người người nào đó muốn giết vị hôn thê của vương đệ, cho nên trẫm mới ban hôn Vân Thiên Vũ của phủ Vĩnh Ninh hầu cho vương đệ, trẫm làm vậy là muốn giúp vương đệ điều tra người đang tính kế sau lưng đệ ấy.”