Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 454: Quá Kinh Ngạc, Hắn Thích Nàng

Tiêu Dạ Thần nói xong, gương mặt tức giận đến biến dáng, hét lên chỉ vào Tiêu Cửu Uyên: “Chính là vì thúc, vì thúc nên cháu mới nhường nhịn, nếu như là người khác, cháu sẽ liều chết tranh đấu tới cùng, nhưng thúc thì sao, thúc đã làm gì?”


Tiêu Dạ Thần nói xong cười ha ha, chỉ vào Tiêu Cửu Uyên nói to: “Nếu nàng ấy được gả cho người khác không phải là thúc, cháu sẽ không tha cho thúc, không bao giờ.”
Gã vì hắn nên mới nhường nhịn, nhưng nếu nàng được gả cho người khác, gã sẽ không tha thứ cho hắn.


Lời nói của Tiêu Dạ Thần, trực giác đầu tiên của Tiêu Cửu Uyên đã bác bỏ: “Sao bổn vương có thể thích nữ nhân như vậy được chứ? Nữ nhân đều là những người không biết giữ lời…”


Tiêu Cửu Uyên nói tới đây thì dừng lại, bởi vì bây giờ lại có một bất ngờ, Vân Thiên Vũ lại là người giữ lời.
Nhưng hắn thích Vân Thiên Vũ sao? Thích nàng sao? Vậy những lời nói không thích nàng trước kia, chẳng phải tự vả vào mặt mình ư.


Cả người Tiêu Cửu Uyên kinh ngạc, hắn lắc đầu khăng khăng bác bỏ lời nói của Tiêu Dạ Thần.
“Không, bổn vương không thể thích ai cả, không thích nàng ấy.”
Tiêu Dạ Thần nghe xong những lời Tiêu Cửu Uyên tự dối lòng mình cười ha ha:


“Cửu hoàng thúc ơi là cửu hoàng thúc, uổng cho thúc cả đời khôn ngoan, hóa ra cũng có lúc hồ đồ như vậy. Nếu như thúc không thích nàng ấy, vậy tại sao lại bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của nàng ấy, tại sao lại tức giận vì nàng ấy, bây giờ thúc cũng không cần phải đau khổ hối hận vì đã không tin tưởng nàng ấy, có phải vì nàng ấy muốn đoạn tuyệt quan hệ mà thúc tức giận, có phải không hề muốn rời xa nàng ấy không.”


Lời nói của Tiêu Dạ Thần khiến cho gương mặt của Tiêu Cửu Uyên thay đổi, bởi những chuyện mà Tiêu Dạ Thần nói, đều đánh trúng điểm yếu của hắn.


Tiêu Dạ Thần không vì thấy mặt Tiêu Cửu Uyên biến sắc mà dừng lại, gã vẫn khăng khăng nói: “Thúc nói đi thúc không thích nàng, cháu muốn hỏi thúc nếu cô ấy và thúc trở thành người dưng nước lã thì sẽ thế nào? Nếu nàng ấy thích người khác, nếu nàng ấy được gả cho người khác, thúc sẽ thấy thế nào…”


Lần này Tiêu Dạ Thần không nói đến cùng nữa, Tiêu Cửu Uyên đã luống cuống lên tiếng: “Không, nàng là vị hôn thê của bổn vương, dựa vào đâu mà trở thành người dưng nước lã với bổn vương, dựa vào đâu mà lấy người khác.”


Tiêu Cửu Uyên nói liên tiếp, sau đó không chờ Tiêu Dạ Thần nói, đột nhiên hắn đã hiểu ra điều gì đó, đầu óc đột nhiên lóe sáng, những đợt sóng tâm trạng dồn dập đập trong lồng ngực hắn.
Hóa ra, hắn thích Vân Thiên Vũ.


Lúc đầu hắn không thèm đếm xỉa tới nàng, nhưng qua một thời gian hai người tiếp xúc, hắn đã bị nàng thu hút từng chút từng chút một, sau đó còn giúp nàng rất nhiều lần.
Nếu không phải để ý, hắn cần gì phải quan tâm đến sống chết của nàng.


Cho tới tận bây giờ hắn vẫn luôn là người máu lạnh vô tình.
Mỗi lần hắn vô tình xúc phạm nàng, trong lòng đều cảm thấy khó chịu, hóa ra nhìn thấy nàng khó chịu trong lòng hắn cũng không được yên.


Nhưng hắn không hề nghĩ tới mà thôi. Chủ yếu là bởi hắn quá ngạo mạn, hắn tưởng cả đời hắn sẽ không thích ai cả, cho nên không hề suy nghĩ tới điều đó. Nhưng mà quan hệ của hắn và nàng giờ đã trở nên như vậy. Khi hắn biết được lòng mình, nàng lại quyết định cắt đứt quan hệ với hắn.


Gương mặt tuấn tú của Tiêu Cửu Uyên dần dần không trắng bệch, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tiêu Dạ Thần nhìn thấy hắn như vậy, đương nhiên biết Tiêu Cửu Uyên đã hiểu được bản thân muốn gì.


Cho tới giờ, hắn đối với Thiên Vũ, thực sự vẫn vô cùng quan tâm, từng chút một, dần dần thấm sâu vào trong lòng hắn. Khi hắn chưa phát hiện ra, những cảm xúc câm lặng đó đã tồn tại trong lòng hắn mà hắn không hề hay biết.
Tiêu Dạ Thần không nhịn được cười ha ha: “Đáng đời.”