Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 399: Không Ai Để Ý Tới Ai

Gương mặt khôi ngô tuấn tú của Tiêu Cửu Uyên sa sầm lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn thuộc hạ nói: “Không biết đi khách điếm khác đặt phòng sao.”


“Hồi vương gia, các khách điếm khác cũng hết phòng, khách điếm trong trấn này đã ít, nay đều được đặt hết, có rất nhiều người phải đến thuê phòng nhà người dân, chỉ còn gian phòng này là do thuộc hạ tranh giành mãi mới được.”
Thuộc hạ nói đầy ấm ức.


Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên sắc bén nhìn gã.
Vân Thiên Vũ ngồi trong xe ngựa chậm rãi mở miệng: “Nếu không vương gia vào nghỉ đi, ta sẽ nghỉ ở trên xe ngựa là được.”


Sắc mặt của Tiêu Cửu Uyên trầm xuống, sẵng giọng: “ý của ngươi là bổn vương chỉ biết lo cho bản thân mình, không quan tâm tới người khác sao?”
Vân Thiên Vũ nhíu mày, thản nhiên nói:” Vậy ý của vương gia là vương gia sẽ ngủ trên xe ngựa, còn ta ngủ trong khách điếm.”


Sao có thể như vậy? Tiêu Cửu Uyên có phải là người để bản thân mình phải chịu ấm ức sao.
Quả nhiên, Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Tiêu Cửu Uyên cười lạnh: “Người đừng nghĩ quá nhiều rồi, dựa vào đâu mà bổn vương để ngươi nghỉ trong khách điếm, còn bổn vương ngủ trong xe ngựa chứ.”


Ngủ nửa tháng trong xe ngựa, đã vô cùng khổ sở, nhất là dọc đường luôn phải phân cao thấp với Vân Thiên Vũ, đương nhiên hắn không muốn tiếp tục ngủ trong xe ngựa một chút nào nữa.


Vân Thiên Vũ thấy Tiêu Cửu Uyên lưỡng lự, như thế này cũng không được, như thế kia cũng không xong, bèn lạnh giọng hỏi: “Vậy vương gia định sắp xếp ra sao?”


Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ một lát, nghĩ ra một ý khá hay, thật ra hắn định bảo thuộc hạ đuổi một người nào đó đi, vậy là sẽ có thêm một phòng nữa, nhưng nghĩ lại, lần rời kinh này là hành động bí mật, làm như vậy sẽ gây sự chú ý, cho nên không thể làm được.


Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra ý nào, cuối cùng Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói: “Xuống xe ăn uống, ăn xong rồi tính.”


Vân Thiên Vũ không phản đối, vén rèm ra xuống xe, dưới ánh đèn hơi mờ, Tiêu Cửu Uyên nhìn thật nàng che kín vết sẹo trên mặt, khiến gương mặt vô cùng bắt mắt, chắc chắc sẽ khiến người khác nghĩ ngợi nhiều, cho nên hắn nói với Vân Thiên Vũ: “Ngươi choàng áo vào đi, đừng để lộ thân phận của ngươi.”


Về chuyện này, Vân Thiên Vũ không hề có ý kiến gì khác, nàng lui vào trong xe ngựa, lấy áo choàng vào, còn về phần biểu tỷ của nàng Diệp Gia, đơn giản chỉ cần trang dịch dung một chút là đã vô cùng khác biệt.
Hai người kẻ trước người sau xuống ngựa.


Ở ngoài xe ngựa, Tiêu Cửu Uyên đeo mặt nạ màu bạc, trong chớp mắt như biến thành một người khác.
Hơi thiếu một chút lạnh lùng thường ngày, ngược lại lại tăng thêm sự tuấn mỹ, từng cử chỉ đều đẹp đẽ, quý phái.


Hắn thấy Vân Thiên Vũ xuống ngựa rồi phất áo choàng, xoay người đi vào trong một cách phóng khoáng.
Một vài thuộc hạ đi theo phía sau, dù hắn đeo mặt nạ, nhưng không thể che dấu được khí phách vương giả không giống người thường, khiến cho mọi người chỉ cần nhìn cũng biết hắn không phải người tầm thường.


Vân Thiên Vũ không nói gì, đưa Diệp Gia đi cùng.
Quả nhiên sau khi họ vào trong, rất nhiều người chú ý tới, mọi người đều chăm chú nhìn Tiêu Cửu Uyên, suy đoán thân phận của Tiêu Cửu Uyên.


Tiêu Cửu Uyên vốn định ăn ở dưới đại sảnh, nhưng khi nhìn thấy quá nhiều người chú ý tới họ, đương nhiên mất tự nhiên, cho nên dẫn Vân Thiên Vũ lên phòng mà mình đã đặt trước, bảo tiểu nhị mang đồ ăn lên.
Như vậy sẽ yên tĩnh hơn.


Sau khi tiểu nhị đưa thức ăn lên, hai người đều ăn cơm vô cùng yên tĩnh, không ai thèm để ý tới ai.