Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 395: Tâm Tư Ngay Thẳng

Tiêu Cửu Uyên nói đến đây ngừng lại một chút, thấy Vân Thiên Vũ cũng không nói gì, hắn lại tiếp tục nói.


“Hàng năm Thiên Mộc Sơn Trang đều sẽ tổ chức cuộc thi y thuật một lần, giải nhất sẽ có được rất nhiều dược liệu quý hiếm làm phần thưởng, nhưng phàm là người đoạt được giải nhất, nhất định phải làm một chuyện, chính là chữa bệnh cho trang chủ phu nhân Thiên Mộc Sơn Trang, phu nhân ngủ say ba mươi năm chưa tỉnh, nếu ai có thể cứu tỉnh phu nhân, chẳng những có thể có được phong hào thiên hạ đệ nhất thần y, lại có thể có được một nửa Thiên Mộc Sơn Trang.”


Tiêu Cửu Uyên nói xong, ánh mắt thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ.
Đương nhiên Vân Thiên Vũ biết ánh mắt của hắn biểu thị cái gì, chậm rãi mở miệng nói: “Giải thưởng cuộc thi của Thiên Mộc Sơn Trang lần này là bát biện linh quỳ phải không?”
Tiêu Cửu Uyên lắc đầu.


“Không có. Nhưng giành được giải nhất, có thể đạt được một nửa Thiên Mộc Sơn Trang, đến lúc đó còn sợ lấy không được một bát biện linh quỳ nho nhỏ sao?”
Vân Thiên Vũ lập tức trầm giọng tiếp lời nói: “Ta đi dự thi.”


Chỉ cần có thể có được thiên mộc linh quỳ, có thể giải độc cho Tiêu Cửu Uyên là tốt rồi.
Nếu nàng giải độc cho Tiêu Cửu Uyên, từ nay về sau cũng không nợ hắn nữa.
Tuy rằng hắn đã giúp nàng rất nhiều, nhưng nàng cứu hắn một mạng, đã đủ để trả cho tất cả.


Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Tiêu Cửu Uyên nhíu lông mày nhìn nàng, nhắc nhở.


“Bổn vương còn chưa nói quy củ của Thiên Mộc Sơn Trang, người đoạt được danh hiệu đệ nhất, nếu không có biện pháp cứu tỉnh phu nhân Sơn Trang, như vậy sẽ cả đời bị giam trong Sơn Trang, theo tin tức bổn vương tra được, trong quá khứ có mười chín người đoạt danh hiệu đệ nhất, không có lấy một người đi ra khỏi Thiên Mộc Sơn Trang.”


Ánh mắt Vân Thiên Vũ hơi tối lại, tùy tiện thản nhiên gật đầu một cái: “Ta biết.”
“Ngươi vẫn muốn đi sao? Bổn vương cũng có thể nghĩ biện pháp khác?”


Thật ra không phải Tiêu Cửu Uyên không nghĩ ra cách, chỉ là hắn muốn thăm dò xem rốt cục Vân Thiên Vũ có thành ý vì hắn giải độc hay không thôi.
Đương nhiên Vân Thiên Vũ cũng biết điều này, ánh mắt tối sầm, trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.


“Nếu ta đã nói giải độc cho vương gia, sẽ nghĩ cách có được bát biện linh quỳ, vương gia không cần phải lo lắng nữa.”


Nàng hoàn toàn đang nói chuyện chung, không có chút tha thiết nào đối với Tiêu Cửu Uyên, giờ khắc này Tiêu Cửu Uyên cảm thấy trong lòng vô cùng hỗn độn, còn có một sự tích tụ, làm cho hắn buồn bực không nói nên lời.


Hắn nghĩ mãi mà không rõ chỗ nào có vấn đề, rõ ràng nữ nhân này lừa hắn, cái hắn bảo nàng làm không phải là nên làm sao?
Vừa nghĩ như thế, cưỡng ép bản thân đừng nghĩ nhiều nữa.


Vân Thiên Vũ lại không nhìn Tiêu Cửu Uyên, chỉ chậm rãi xoay người nhìn hắn nói: “Vương gia, cuộc thi y thuật của Thiên Mộc Sơn Trang chừng nào thì bắt đầu?”
“Nửa tháng sau, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường, mới có thể kịp đến nơi.”


“Được, vậy thì sáng sớm ngày mai khởi hành, đi Thiên Mộc Sơn Trang.”
Sau khi Vân Thiên Vũ nói xong, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, không kiêu ngạo không xu nịnh, bình thản nói: “Vương gia, đêm đã khuya, Vương gia cần phải trở về rồi.”


Tiêu Cửu Uyên có cảm giác vị trí trái tim lại bị đảo lộn, hắn ngước mắt lên u ám nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi dường như đang trách bổn vương.”


Vân Thiên Vũ khẽ cười một cái: “Vương gia suy nghĩ nhiều rồi, ta không trách vương gia, chỉ là bản thân ta tự cho là đúng mà thôi, cho rằng chúng ta gần đây ở chung cũng không tệ, chung quy có chút không giống với người bên ngoài, là ta quên giữa chúng ta chỉ là giao dịch, chưa bao giờ có ý khác, sau này ta sẽ giữ tâm tư bản thân ngay thẳng.”


Vân Thiên Vũ khiến cho lòng Tiêu Cửu Uyên có một loại ngông cuồng khó có thể biểu đạt, rõ ràng là nàng làm sai rồi, nàng có lý do gì trách hắn.


Thiên hạ này làm gì có ai có thể đấu đá với hắn mà không có chuyện, huống hồ nàng cứ luôn không chịu nói ra thân phận thật của mình, đối xử với nàng như thế đã là ngoại lệ của hắn rồi.