Thấy mặt mày Vân Thiên Vũ kém sắc, Diệp Gia bèn bước lên dìu nàng, vừa chạm vào đã thấy tay Vân Thiên Vũ lạnh ngắt, cả cơ thể cũng lạnh toát, Diệp Gia biến sắc, cất giọng lo lắng.
"Vũ Mao, người muội sao lạnh quá vậy, chuyện gì thế này?"
Vân Thiên Vũ lắc đầu: "Không sao, lúc nãy muội bị cảm, nhưng sau đó đã dùng đan dược nên giờ không còn trở ngại gì nữa."
Dù nàng nói thế nhưng Diệp Gia vẫn rất lo lắng: "Khi không lại chạy đến đây để bị trúng gió, còn nữa sao người muội lại nhếch nhác thế này?"
Tuy Vân Thiên Vũ đã dùng linh lực hong khô chỗ ướt trên người, nhưng ban nãy nàng rơi xuống hồ, trầm mình dưới nước cho nên xiêm y nhàu nhĩ, tóc tai rối bời, người ngợm nom có phần thảm hại.
Dáng vẻ này của nàng khiến mấy người họ kinh hãi.
Tiểu Linh Đang nhanh nhảu nói: "Vân tỷ tỷ, có phải tên khốn kia đã ức hϊế͙p͙ tỷ không?"
Nàng vừa dứt lời, cả đám người Diệp Gia và Họa Mi đều cùng nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên, nhìn quanh bốn phía lại chẳng thấy người đâu, xem ra Ly thân vương gia đã rời đi rồi.
Lẽ nào Vũ Mao thành ra như vậy là do Ly thân vương gia, hắn đã làm gì Vũ Mao?
"Vũ Mao?"
Diệp Gia muốn hỏi, song Vân Thiên Vũ không muốn tiếp tục nói về chuyện giữa nàng và Tiêu Cửu Uyên, trả lời qua loa: "Không sao rồi, chẳng có chuyện gì cả, mệt quá, muội phải về nghỉ đây."
Nàng đã nói thế, cả bọn Diệp Gia và Họa Mi đương nhiên cũng không tiện hỏi tiếp.
Hai người trái một bên phải một bên dìu nàng về, đằng sau Điêu Gia và Tiểu Anh nhìn nhau rồi đồng thời hậm hực lườm nguýt với không khí, chẳng lẽ chủ tử của họ đã bị tên nam nhân mặt người dạ thú nọ làm gì đó rồi sao?
Vân Thiên Vũ lập tức cảm nhận ngay được suy nghĩ của hai kẻ này, thật chỉ muốn tát bọn chúng chết quách cho xong, nhưng giờ nàng chẳng còn hơi sức đâu mà làm, chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.
Viện Tê Phượng đã bị phá hủy, Vân Thiên Vũ lại tìm chỗ khác nghỉ ngơi.
Cả đêm trôi qua trong bình yên.
Sáng hôm sau, nàng vừa mở mắt đã thấy trong phòng có thêm người, một gã nam tử mặt mày phong tình, vận xiêm y đỏ đang uể oải nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp (*) nhìn nàng đăm đăm.
Đầu tiên Vân Thiên Vũ hờ hững liếc gã nam tử áo đỏ một cái, kế đó kinh ngạc tròn mắt nhìn sang, nhận ra kẻ thoải mái nằm nghiêng ngả trong phòng nàng đích thị là Phượng Vô Nhai mình vận áo đỏ.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ thoáng chốc trở nên khó chịu, lạnh lùng trừng Phượng Vô Nhai: "Phượng Vô Nhai, không ngờ ngươi lại ngang nhiên phách lối vào phòng ta như vậy!"
"Muội muội nói vậy làm người ta đau lòng quá, ca ca nghe nói muội đổ bệnh, lo lắng nên mới chạy sang đây thăm muội mà."
Vân Thiên Vũ tặng cho y một tràng cười lạnh lẽo, vẻ mặt vẫn u ám không đổi: "Thăm xong rồi thì cút được rồi đó."
Nhìn thấy Phượng Vô Nhai là Vân Thiên Vũ lại nhớ đến Tiêu Cửu Uyên, giờ đây trong mắt nàng, nam nhân đều là bọn đại diện cho sự ác nghiệt tuyệt tình.
Phượng Vô Nhai là ma quân Ma Ảnh cung, có phần giống với Tiêu Cửu Uyên, họ đều là những nam nhân ngồi trên cao vời vợi. Bọn nam nhân này trở tay làm mưa làm gió, trong mắt họ, nữ nhân đại để chỉ là món đồ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hễ vui thì chọc ghẹo, giúp đỡ bọn họ, còn bực bội thì lại trở mặt tức thì, y hệt Tiêu Cửu Uyên.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Vân Thiên Vũ càng lạnh lẽo hơn, gườm gườm nhìn Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai bày ra bộ mặt bị tổn thương, tay ôm ngực ra vẻ tan nát cõi lòng như Tây Thi ôm ngực nhíu mày.
"Muội muội, trái tim ca ca bị muội giày xéo vỡ tan tành rồi đây này, ta đau lòng quá."
Vân Thiên Vũ lừ mắt nhìn y, nhìn điệu bộ giả vờ giả vịt của tên đó, không kìm được tiếng hừ lạnh.
"Ma Quân đại nhân, thôi ngay cái điệu vờ vĩnh của ngươi đi, muội muội của ngươi đang ở ngoài kia kìa, muốn thể hiện tình cảm huynh muội thì đi mà ra ngoài thể hiện với muội muội ngươi ấy, chớ có thể hiện với ta, không khéo ta sẽ ói mất."
(*) Nhuyễn tháp: chiếc giường nhỏ, dài làm bằng gỗ, trúc, mây.