Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 224: Di ngôn trước lúc lâm chung

Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ vừa tới, thản nhiên nói: "Ta không có bảo để cho các ngươi chờ a, các ngươi có thể đi trước."
Nàng nói xong cũng không thèm nhìn tới Vân Thiên Tuyết sắc mặt vặn vẹo, đi tới thẳng một chiếc xe ngựa ở phía sau.


Vân Thiên Tuyết giận đến mặt cũng bóp méo, nữ nhân này thái độ gì đây, để cho nàng cùng mẫu thân chờ, không biết nói xin lỗi, lại còn dám nói ra những lời lẽ hùng hồn như vậy, quá đáng hận.


Vân Thiên Tuyết càng nghĩ càng căm tức, trong lòng hỏa khí càng lớn, ngón tay nắm chặc màn xe, tức giận suy nghĩ, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ để cho Vân Thiên Vũ còn sống như vậy, nàng muốn giết nàng ta, nàng nhất định phải giết nàng ta.


Nếu như không giết nữ nhân này, nàng sợ Tuyên vương điện hạ cuối cùng sẽ bị nữ nhân này hấp dẫn, còn có Tiêu Cửu Uyên một người trong long phượng như vậy, tại sao cưới nữ nhân này?


Chẳng lẽ nàng sau này đều phải chịu đựng bực tức bởi nữ nhân này sao? Nếu như nàng ta gả cho Tiêu Cửu Uyên, sau này nàng ta thật sự là Cửu hoàng thẩm, nàng vĩnh viễn bị nàng ta đè ép một cái đầu.
Không, không, nàng tuyệt đối không thể để cho nữ nhân này gả cho Tiêu Cửu Uyên.


Nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên, trong lòng Vân Thiên Tuyết giống như có một vạn thanh âm đang gọi ồn ào, Vân Thiên Vũ tại sao có thể gả cho Tiêu Cửu Uyên a, nàng ta không xứng, nàng ta không xứng.


Trong lòng Vân Thiên Tuyết càng ngày càng oán hận Vân Thiên Vũ, ánh mắt của nàng ta thật nhanh nâng lên nhìn về đại môn Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Bên trong cửa lớn có hai ba bóng dáng vội vàng chạy tới, Vân Thiên Tuyết nhẹ cười lên, nàng muốn mượn cơ hội này, cũng không tin không đánh chết nữ nhân này.


Hơn nữa hiện tại nàng biết Vân Thiên Vũ rất khôn khéo, cho nên làm việc nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên để cho bất cứ chuyện gì dính dáng tới trên người của mình.
Trong lòng Vân Thiên Tuyết tính toán nhìn về Vân Thiên Nguyệt đang chạy đến.


Kể từ sau khi Trầm di nương chết, Vân Thiên Nguyệt vẫn an phận đợi trong sân viện, không có ra ngoài.
Hôm nay nếu không phải Vân Thiên Tuyết cho người đi gọi nàng ta, nàng ta cũng chắc là sẽ không ra ngoài, nhưng Vân Thiên Tuyết cho người đi kêu nàng ta, nàng ta không thể không đi ra ngoài.


"Nhị tỷ, ngươi cho người ta gọi ta có chuyện gì không?"
Vân Thiên Nguyệt khéo léo hỏi. Kể từ khi Trầm di nương qua đời, nàng ta giống như thay đổi thành một người khác, hết sức như thuận thông minh.


Vân Thiên Tuyết mặt đau lòng mở miệng nói: "Tam muội, kể từ khi Trầm di nương qua đời, ngươi vẫn buồn bực ở trong sân viện, Nhị tỷ chỉ sợ ngươi buồn bực sinh ra bệnh, cho nên hôm nay mới có thể bảo ngươi ra ngoài, hôm nay chính là ngày mingwf thọ của lão thái quân Tưởng quốc công phủ, cho nên Nhị tỷ muốn dẫn ngươi đi giải sầu."


Vân Thiên Nguyệt thật nhanh ngẩng đầu nhìn về Vân Thiên Tuyết, Vân Thiên Tuyết là người như thế nào, nàng trước kia ngây ngốc không biết, nhưng lúc di nương sắp chết đã nói cho nàng biết rõ ràng.


Vân Thiên Tuyết mặt ngoài ôn nhu xinh đẹp, giống như đóa Bạch Liên hoa, nhưng kì thực trong thâm tâm âm độc vô cùng, về sau nàng ít cùng nàng ta lui tới, dè đặt nàng ta lại để không bị nàng ta hãm hại.
Chính là bởi vì di nương trước khi chết căn dặn, nàng mới có thể vẫn đợi ở viện không ra ngoài.


Không nghĩ tới hôm nay Vân Thiên Tuyết thế nhưng gọi nàng ra ngoài, còn nói mang nàng đi giải sầu, nàng ta sẽ tốt như vậy sao?
Vân Thiên Nguyệt không tin tưởng.


Nàng nhìn Vân Thiên Tuyết đang muốn khước từ, Vân Thiên Tuyết cũng không cho cự tuyệt ra lệnh: "Tốt lắm, ngươi cùng Đại tỷ ngồi chung một chiếc xe ngựa phía sau đi."


Vân Thiên Nguyệt theo bản năng nhìn về chiếc xe ngựa phía sau một chút, vừa đúng thấy Vân Thiên Vũ ở trong xe ngựa nhìn sang, trên mặt Vân Thiên Vũ che một khăn lụa trắng, con ngươi tràn đầy lạnh lùng u ám lạnh lẽo sắc bén, nàng như vậy, khiến cho Thiên Nguyệt thấy thế kinh hãi không dứt.


Lời của di nương lúc sắp chết vang ở bên tai của nàng.


"Nguyệt nhi, bây giờ Đại tiểu thư cùng với lúc trước không giống nhau, ngay cả Hậu gia cũng không phải là đối thủ của nàng, con ngàn vạn lần không được đối phó với nàng, con không được đi tính toán nàng, có lẽ chuyện từ trước, nàng sẽ tha cho con một mạng, nếu như con lại đi gây sự với nàng, nhất định sẽ xui xẻo, nhớ lời của nương."


p/s: các nàng thấy ta edit cách xưng hô hay cách suy nghĩ có dễ hiểu không? Việc nàng, nàng ta hay nàng ấy....ta cũng thấy xoắn cả não