Người đứng đầu còn đỡ hơn những người khác, bởi vì người đó là cửu tinh linh tướng, nên tổn thương đỡ hơn một chút.
Gã vùng vẫy ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy hai người đứng trước mặt mình, nữ tử choàng áo choàng che kín đầu, cúi người nhìn Diệp Gia đang té xuống đất.
Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia, nhìn thấy nàng khổ sở như vậy trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể nói nên lời.
Diệp Gia đang nằm trên đất nghi ngờ giọng nói mình đã nghe được, nàng tưởng đó là giọng của Vũ Nhi. Việc này là thật sao? Hay là nàng nghe nhầm. Nàng không dám động đậy, ngơ ngẩn nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ cúi người định xem vết thương cho biểu tỷ, đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng phía sau lưng, có người chạy tới, sốt ruột nói: “Diệp Gia, Diệp Gia.”
Hai ba người chạy tới, dẫn đầu là một nam tử mặc áo gấm, gương mặt vô cùng lo lắng, sau khi y xem xét vết thương của Diệp Gia xong không khỏi đau lòng nói: “Diệp Gia, nàng không sao chứ? Ai đã làm tổn thương đến nàng?”
Y nói xong ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ đang khoác áo choàng, nổi giận đùng đùng: “Có phải các người đã làm hại nàng ấy.”
Vân Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn gương mặt người phía trước mặt, nhíu mày: “Hình như mắt của các hạ có vấn đề rồi.”
Nàng nói xong không thèm để ý tới người đó, quay đầu nhìn Diệp Gia đang nằm dưới đất, giơ tay bắt mạch cho Diệp Gia, ai ngờ khi nàng còn chưa tới gần Diệp Gia thì nam nhân đó lại giơ tay ra chắn lấy.
Vân Thiên Vũ nổi giận phất tay, quét một chưởng tới người đó. Sau khi người này bị nàng phất một chưởng, Diệp Gia hoảng loạn kêu lên: “Cổ Thiên.”
Vân Thiên Vũ thấy dáng vẻ sốt ruột của Diệp Gia khẽ nheo mắt nhìn người nằm trên đất, quay lại gọi nam nhân tên là Cổ Thiên kia. Nhìn thấy biểu tỷ lo lắng như vậy chắc chắn là nam nhân tên Cổ Thiên này là người nàng thích. Như may là nàng không ra tay quá nặng.
Tuy nhiên dù Vân Thiên Vũ không ra tay quá nặng nhưng Cổ Thiên cũng bị thương không hề nhẹ. Y bị Vân Thiên Vũ đánh một chưởng văng xa tới bảy tám mét.
Cổ Thiên không khỏi kinh ngạc, người này có tu vi linh linh lực quá lớn, chỉ mới khẽ vung tay mà khiến y bay xa như vậy. Bây giờ tu vi của y mới là nhất tinh linh vương mà thôi. Người này tu vi bao nhiêu.
Y thấy nàng chưa hề sử dụng hết công lực, mới chỉ khẽ vung tay lên, đã lợi hại như vậy, nếu y có thể lôi kéo người như vậy thì phụ thân chắc chắn sẽ tin tưởng vào năng lực của y. Trong thời gian ngắn, Cổ Thiên đã bắt đầu suy nghĩ.
Vân Thiên Vũ không hề để ý tới người này, mà bỏ mũ áo choàng và nhìn Diệp Gia đang nằm trên đất, khẽ gọi: “Biểu tỷ.”
Vân Thiên Vũ vừa bỏ mũ áo choàng ra, Diệp Gia đã nhận ra nàng, khóc rống lên. Nhìn thấy Vũ Nhi, tựa như nhìn thấy người thân của mình. Những ấm ức Diệp Gia phải chịu mấy ngày hôm nay lập tức bộc phát hết ra ngoài.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy Diệp Gia khóc lóc thảm thương như vậy cũng vô cùng khổ sở. Những ngày này, dù người có tu vi linh lực cao như nàng còn cảm thấy khổ sở như vậy huống hồ là biểu tỷ.
Linh lực thiên phú của Diệp Gia không cao, tới đại lục này, có thể tưởng tượng được tình trạng của Diệp Gia khó khăn hơn nàng rất nhiều.
Vân Thiên Vũ giơ tay vỗ lưng Diệp Gia, an ủi: “Được rồi, biểu tỷ, không sao cả, không có chuyện gì nữa rồi.”
Nàng nói xong, kiểm tra vết thương cho Diệp Gia, phát hiện Diệp Gia đã bị nội thương không hề nhẹ, Vân Thiên Vũ lập tức khởi động Phượng Linh giới để lấy dược liệu, đưa cho Diệp Gia ăn và đợi nàng khỏe hơn mới dìu nàng đứng dậy.
Diệp Gia nhìn nàng, đã bình tâm trở lại, giống như một người đáng tin cậy, nàng giơ tay ôm chặt lấy Vân Thiên Vũ: “Vũ Nhi, rốt cuộc ta đã gặp được muội.”
“Ừm, muội biết tỷ đã chịu rất nhiều khổ cực, sau này muội sẽ không để tỷ phải chịu khổ, muội tuyệt đối sẽ không để ai ức hϊế͙p͙ tỷ nữa.”