Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1130: Vu oan giá họa

Vân Thiên Vũ đứng trong phòng, hơn nữa ngày cũng không nhúc nhích, nói thật ra Phượng Vô Nhai đối xử với nàng thật sự quá tốt rồi, nàng không thể báo đáp nổi nữa.


Nàng biết rõ y thích nàng, còn làm bằng hữu với y, dường như không có đạo đức lắm. Nhưng bây giờ y toàn tâm toàn ý xem nàng là bằng hữu, nàng lại không thể nói với y rằng Phượng Vô Nhai huynh đừng đặt trái tim ở trên người ta nữa, chuyện này dường như cũng không có đạo đức. Tóm lại, nàng tin Phượng Vô Nhai là người xuất sắc lại tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ gặp được một nữ nhân xuất sắc thích y mà thôi.


Vân Thiên Vũ suy nghĩ giải tỏa tâm trạng, nàng đi tắm, sau đó nghỉ ngơi. 
Bởi vì bận rộn cả ngày cho đến nửa đêm, cho nên nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là nàng mới vừa nằm ngủ không lâu liền nghe thấy giọng nói của ba linh thú ở bên ngoài vang lên: "Chủ tử, có người tới."


Vân Thiên Vũ cả kinh lập tức thức dậy, nàng nhanh chóng xoay người ngồi dậy. 
Nhưng nàng mới vừa ngồi dậy, bên ngoài ba linh thú lại mở miệng nói: "Người nọ mắt thấy muốn đi tới bên này, nhưng sau đó lại xoay người lặng lẽ rời đi, đây là ý gì?"


Ngạo Minh vẻ mặt khó hiểu, bên trong Vân Thiên Vũ nghe xong cũng vô cùng khó hiểu.
Chỉ là khúc mắc của nàng rất nhanh đã được giải đáp. 


Dưới màn đêm, vài bóng người trong chớp mắt phóng lại đây, những người này thoáng chốc đã vây quanh phòng của Vân Thiên Vũ, bên ngoài có người giận dữ gầm lên: "Bùi Khê, tên khốn nhà ngươi, cút ra đây cho ta."


Vân Thiên Vũ vẫn chưa đi ra ngoài, bên ngoài phòng đã có hai bóng người lắc mình nhảy ra đứng trên nóc nhà, tức giận trừng mắt nhìn người đối diện: "Lạc Li, ngươi hơn nửa đêm không ngủ còn tới đây kiếm chuyện làm gì?"


"Ma Ảnh, không ngờ ngươi cũng ở đây, xem ra việc này ngươi cũng có phần rồi." 


Lạc Li nói xong, người nghe còn chưa hiểu gì, nhưng Vân Thiên Vũ ở trong phòng đã nhanh chóng thay y phục tử tế, lắc mình nhảy ra ngoài, nhanh chóng bay lên nóc nhà, đứng chung một chỗ với Phượng Vô Nhai, nhìn Lạc Li và mấy tên đồng bọn đứng đối diện cách đó không xa.


Lúc này Lạc Li sắc mặt u ám đến đáng sợ, đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Gã nhìn Vân Thiên Vũ, tức giận quát: "Bùi Khê, ngươi lại dám liên thủ với Ma Ảnh giết muội muội ta, ngươi nghĩ rằng ta và người của Thanh Long thế gia dễ khi dễ như vậy sao? Hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi." 


Gã vừa nói xong, tức giận đưa tay ra, một đạo linh lực vây quanh tay gã, mắt thấy gã muốn đánh qua đây, Phượng Vô Nhai sắc mặt khó coi quát to: "Lạc Li, đầu óc ngươi có bệnh à, Bùi Khê lúc trước ở bên ngoài Tu Linh tháp cứu người, bận rộn đến hơn nửa đêm, đang ở trong phòng ngủ, tại sao lại có chuyện đi giết người được."


Phượng Vô Nhai nói xong, Lạc Li liên tục cười lạnh nói: "Ma Ảnh, đây là mưu kế của ngươi, cho tới nay cũng không thấy Ma Ảnh ngươi đi cứu người, bây giờ lại đúng lúc đi cứu người, đây chẳng phải chứng tỏ ngươi muốn che dấu cái gì sao? Ngươi muốn làm ra bằng chứng các ngươi không ở hiện trường có đúng không? Đáng tiếc lúc trước ta đã phát hiện chuyện này, lúc các ngươi giết Phượng nhi, ta bởi vì lo lắng cho nên dẫn người sang đây xem Phượng nhi, lúc đó ta thấy có người giết Phượng nhi, ta một đường truy đuổi theo đến khu số ba mươi sáu này thì không thấy người đó đâu nữa, chẳng lẽ dấu hiệu này không đủ để chứng tỏ các ngươi liên thủ giết Phượng nhi sao?"


Lạc Li nói đến đây, khuôn mặt tuấn tú của gã lập tức trở nên khó coi. 
Hoàng Phủ Phượng chết rồi, gã bẩm báo với gia tộc cũng chưa chắc có cách giải quyết chuyện này, cho nên gã nhất định phải giết Bùi Khê, sau đó mới có thể bẩm báo với gia tộc.


Lạc Li khiến Phượng Vô Nhai giận dữ, y nổi giận mắng: "Ngươi nói bậy bạ gì vậy, lão tử vẫn luôn đợi ở chỗ này, căn bản cũng không có rời đi nửa bước thì giết cái gì mà giết, còn các ngươi nữa, đừng có vu oan giá hoại chúng ta."