Trên mặt mỗi người đều là sự hân hoan vui sướng, vì đây là đi nghênh đón các tướng sĩ chiến thắng trở về đấy! Thái Tử Gia Lục An tự mình dẫn văn võ bá quan chờ ở cửa thành. Lưu Uyển Thanh ngồi trong xe ngựa cách cửa
thành không xa, mặc dù không thể tự đi nghênh đón Nhị ca của nàng, nhưng có thể đi xem sớm một chút cũng đã tốt rồi.
Nhìn từ xa đã thấy một nam tử vĩ ngạn* anh tuấn đang cưỡi con ngựa cao
lớn màu đỏ thẫm đi bên phải Lý lão tướng quân, không phải Lưu Nhân Phúc
thì là ai! Tay Lưu Uyển Thanh siết thanh vịn trên cửa sổ xe ngựa, trong
mắt đã ngấn đầy lệ, mười một năm rồi, rốt cuộc Nhị ca thương yêu của
nàng cũng đã trở lại. . . . . . Hắn hôm nay chỗ nào còn có nửa điểm bóng dáng năm xưa? Da thịt trắng nõn đã phơi thành màu lúa mì khỏe mạnh,
trên tay còn quấn băng dày đặc, là bị thương sao? Trong lòng Lưu Uyển
Thanh căng thẳng, hận không thể lao ngay xuống xe ngựa, tự đi xem một
chút. . . . . .
(*vĩ ngạn: to lớn, hiên ngang)
Trước cửa thành, Lưu Đại phu nhân đau đớn ôm Lưu Nhân Phúc, Lưu Uyển
Thanh đã không kiềm được nước mắt. Lúc này liền thấy Lục Khang rỉ bên
tai Lưu Nhân Phúc mấy câu, Lưu Nhân Phúc nhìn về Lưu Uyển Thanh đang
ngồi trên xe ngựa, mặc dù cách xa trăm mét, nhưng bốn mắt nhìn nhau. . . . . . Lưu Nhân Phúc lộ ra một nụ cười tươi rói, rất giống với năm ấy.
Lưu Uyển Thanh hiểu ý, cười một tiếng.
Ngoài xe ngựa, khuôn mặt của Đông Mai cũng đỏ bừng, tim đập loạn nhịp,
Nhị thiếu gia cười. . . Là nhìn nàng cười sao? Quay đầu liền nhìn thấy
Lưu Uyển Thanh đã đẩy rèm cửa xe ngựa ra từ lúc nào, trong lòng một hồi
mất mát. . . . . . Sợ là Nhị thiếu gia cũng đã quên nàng rồi. Nụ cười
này cũng chỉ dành cho chủ tử , thậm chí sinh ra một tia hâm mộ ghen tỵ . . . . . . Bị chính cảm xúc của bản thân làm cho sợ hết hồn, Đông Mai
không khỏi thầm mắng mình, có chút áy náy liếc nhìn Lưu Uyển Thanh, làm
sao nàng có thể sinh loàng ghen tị với chủ tử chứ, thật là đáng chết!
. . . . . .
Chuyện của Lý Chiến dĩ nhiên không thể gạt được hoàng thượng, hoàng
thượng niệm tình Lý lão tướng quân đã lớn tuổi, lại vì quốc gia chiến
đấu hăng hái cả đời, Lý gia lại chỉ còn lại duy nhất một dòng độc đinh.
Huống chi Lý lão tướng quân đã tự tay chém đứt hai chân hắn, mấy vị võ
tướng cũng cầu xin giúp liền không truy cứu.
Mặc dù phong Lý lão tướng quân làm Binh Mã đại nguyên soái như cũ,
nhưng cuối cùng vẫn bị Lý lão tướng quân cự tuyệt, nói là ông dạy cháu
không nghiêm, không xứng đáng làm thống lĩnh tam quân nữa. Hoàng thượng
cùng Lý lão tướng quân nhún nhường nhau một phen, cuối cùng thu hồi việc phong thưởng, nhưng vẫn ban thưởng vạn lượng hoàng kim, đồng thời ngự
ban thưởng nhà cửa. Xem chừng Lý lão tướng quân cũng muốn dưỡng lão ở
kinh thành.
Đến phiên Lưu Nhân Phúc, hoàng thượng không khỏi sảng khoái cười to:
"Không sợ từ xưa anh hùng xuất thiếu niên! Người tới tứ phong Lưu tướng
quân làm Trấn Quân đại tướng quân! Thưởng năm ngàn lượng hoàng kim!"
Trấn Quân đại tướng quân! Tòng nhị phẩm! Ở trong kinh thành quyền quý
này cũng không tính là quá lớn lao! Nhưng Lưu Nhân Phúc mới bao lớn chứ? Mới hai mươi tuổi! Chín tuổi nhập quân doanh! Tuổi còn nhỏ đã là nhị
phẩm, bằng cấp quan với đại ca hắn đấy!
Lúc này trên triều đình, các vị đại thần dù ít hay nhiều cũng hâm mộ
nhìn Lưu Hầu Gia! Đừng nhìn hắn không có bản lãnh quá lớn, nhưng nhìn
con của hắn xem! Nhìn năm đứa con trai, lão đại giỏi văn, lão nhị giỏi
võ, lão tam biết kiếm tiền, lão tứ lão ngũ tuy còn nhỏ nhưng nhìn lên
cũng biết thành tựu tương lai có thể không thua gì các huynh lớn! Đúng
rồi, còn một nữ nhi gả cho Lộ Vương Thế tử, hoàng thượng tự tay hạ chỉ
có thể xưng là Thế tử phi! Đó chính là Vương phi tương lai đấy!
Sai lầm rồi, sai lầm rồi! Nói như vậy cũng không phải, thằng nhãi Lưu
Hầu Gia này, phải nói là Lưu phu nhân tự sinh tự dưỡng! Ừ, trở về nhưng
phải hỏi thăm thỏa đáng một phen, nhìn Lưu phu nhân cũng biết, lập tức
sinh năm con trai trưởng, nhà mình có thể xin được một đứa con trai
trưởng như vậy cũng không tệ. Xem ra nữ tử Bạch gia chính là vượng phu
vượng tử, dù chỉ là vượng phu thôi nhưng có thể sinh con cũng tốt . Nhất định phải nghe ngóng thật kĩ, có thể tìm cho mấy tên tiểu tử thối trong nhà mình một cô nương thích hợp hay không đây.
Một nhà vui mừng, một nhà buồn!
Lưu gia đang hân hoan vui mừng, nhưng bên Lý gia mới ngụ tại kinh thành
thì sao đây? Tuy nói không quá thê thảm nhưng lại lạnh nhạt, ngoài cổng
trong sân lạnh lùng, rõ ràng Lý gia này không thể nào có cơ hội gì rồi.
Lưu lão tướng quân đã già, có thể sống mấy năm cũng đã không tệ, Lý
Chiến này một thân mang tội, còn là một người tàn phế không có chân, vẫn nên trốn tránh thì hơn . . . đừng xúi quẩy đến mình là tốt rồi.
"Cút! Tất cả đều cho gia cút ra ngoài! Cút ra ngoài! Tiện nhân. . . . . . Con mẹ ngươi, khóc cái gì mà khóc! Hả? Đi theo gia chịu uất ức hay sao? Cảm thấy bây giờ gia chỉ có thể ở trên giường nên không lên được ngươi
hay sao? Người đâu! Hai người các ngươi hung hăng lên bên trên tiện nhân này cho ta! Gia xem! Ha ha ha ha. . . . . ."
Sau đó liền nghe tiếng khóc lóc cầu xin của thiếu nữ, tiếng cười biến
thái của nam tử. Ngoài cửa, thân thể Lý lão tướng quân run lên, lão quản gia bên cạnh vịn ông: "Tướng quân. . . . . ."
Lý lão tướng quân khoát tay. . . . . . Nhìn trời. . . . . . Lý gia coi
như đã bị phá hủy! Phá hủy! Ngay sau đó lại phân phó: "Nhìn kỹ chút,
không thể để nữ tử đã bị người khác chạm qua có cơ hội mang thai."
"Dạ, Tướng quân lão nô chắc chắn làm tốt ."
. . . . . .
Hầu phủ
Lưu Nhân Phúc nhìn Lưu lão phu nhân cùng Lưu Uyển Thanh trong viện, hốc
mắt không khỏi đỏ lên, mái tóc của bà nội đã bạc trắng. . . . . . còn
muội muội cũng đã trưởng thành.
Nặng nề quỳ trên mặt đất, dập đầu với Lưu lão phu nhân: " Cháu trai bất hiếu đã trở lại! Bà nội."
Tay Lưu lão phu nhân run run: "Tốt. . . . . . Cháu ngoan, đứa bé nhẫn
tâm này! Thật là thật muốn bà nội chết mà, bà nội chỉ sợ lúc còn sống
không còn thấy con. Tay này là sao? Sao lại để bị thương chứ?"
Lưu Nhân Phúcc lau nước mắt: "Bà nội, không có việc gì, chỉ bị thương
ngoài da mà thôi." Vừa nhìn về phía Lưu Uyển Thanh đang nén lệ: "Nhị
muội muội đã trở nên xinh đẹp, kiểu này sợ là nếu đi ngoài đường, ca
cũng không thể nhận ra, thời điểm muội xuất giá, ca ca không thể tự mình tiễn muội ra cửa, có trách ca ca không?"
Còn chưa đợi Lưu Uyển Thanh nói, Lưu Nhân Quý đứng một bên đã cho Lưu
Nhân Phúc một quyền nói: "Cho dù ngươi có ở đây, cũng không tới lượt
ngươi đâu." Lưu Nhân Phúc vẫn rất cung kính với đại ca, dĩ nhiên chỉ
biết ngây ngốc gãi đầu cười.
Gần tối, Lưu Nhân Phúc tự mình đưa Lưu Uyển Thanh trở về Lộ Vương phủ.
Lưu Uyển Thanh đứng ở cửa phủ, chờ bóng dáng hắn đi xa mới vào phủ. Trở lại viện, thấy sắc mặt Đông Mai có chút không tốt, chắc là có phần
trách mình không để cho nàng trở về thôi. Cũng không nói gì khác chỉ bào nàng lui xuống nghỉ ngơi sớm.
Còn Lục Khang lại nghiêm mặt ngồi trong phòng, Lưu Uyển Thanh thay xong y phục bình thường, đi vào: "Gia. . . Dùng cơm tối sao?"
"Tất nhiên phải dùng, không phải nói trước cơm tối nàng sẽ về sao?" Thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, Lưu Uyển Thanh cười nói: "Gia, coi như người nuông chiều thiếp một lần đi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa.
Chỉ tại đã lâu không gặp Nhị ca, trong lòng thật sự rất nhớ, hơn nữa gần đây mẫu thân và cha có chút hiểu lầm, thiếp cũng chỉ muốn trở về điều
hòa một chút thôi mà."
"Nói như vậy Thế tử phi của gia vẫn còn rất bận bịu sao? Chỉ là không
biết khi nào mới có thể vội vàng sinh con trai trưởng cho gia đây!"
Lưu Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: "Gia,
chuyện sinh hay không sinh cũng không phải là thiếp có thể điều khiển,
thiếp cũng rất muốn, nhưng..."
Ánh mắt Lục Khang sáng lên: " Nàng thật sự nghĩa như vậy?"
Khuông mặt nhỏ của Lưu Uyển Thanh càng lúc càng đỏ: " Dĩ nhiên là thật."
"Vậy thì phải cố gắng lên." Cả đêm gió xuân thổi vô tận a! (^.^)
. . . . . .
Có lẽ Lục Khang đã rất nỗ lực, một tháng sau Lưu Uyển Thanh rốt cuộc có
thai, mấy ngày nay cuộc sống gia đình tạm ổn, ngoại trừ việc ngày nào
cũng bị Lục Khang nỗ lực lôi kéo!
Mùng một tháng mười hai, Lưu Uyển Thanh như cũ đi thỉnh an Lộ Vương phi, mới vào đại đường liền ngửi thấy một cỗ mùi thơm có chút nồng nặc.
Không khỏi đứng ở ngoài cửa sửng sốt một chút, Lộ Vương phi thấy vậy
nói: "Thế nào? Không muốn đi vào?"
Lưu Uyển Thanh vừa mở miệng liền che miệng xoay người nôn ọe, Lộ Vương
phi thấy vậy trong lòng rất vui vẻ, vội vàng sai Thôi ma ma đi mời thái y . Lại phân phó người làm dọn hết hương nhang mới đổi trong nhà đi.
"Đây là hương nhang Tây Vực tiến cống năm nay, mùi vị rất đặc biệc, là
dùng ngàn loại hương liệu chế thành. Đối với thân thể vô hại, an tâm."
Lưu Uyển Thanh gật đầu, mùi huân hương còn thoảng lại trong viện này mặc dù không khiến nàng buồn nôn như lúc nãy, nhưng vẫn có chút không thoải mái, Lộ Vương phi thấy vậy lại để cho Lưu Uyển Thanh về trước viện của
nàng trước.
Sau khi Lý Thái y tới, liền híp mắt bắt mạch cho Lưu Uyển Thanh, hồi lâu mới thả tay nói: "Xem chừng có chút trợt mạch, chỉ là ngày còn sớm,
nhưng hẳn không sai, mấy ngày nay là phải cẩn thận điều dưỡng, tốt nhất
không nên xuống giường đi lại, ba tháng đầu thai nhi không ổn định, là
thời gian dễ xảy thai nhất, dây là thai đầu của người, phải càng thêm
chú ý."
"Cám ơn Lý Thái y."
"Phải làm, phải làm thôi, lão phu kê cho người danh sách vài loại thực
phẩm trị liệu tốt một chút, thuốc có ba phân độc, tốt nhất vẫn chưa cần
dùng, về phần những thứ như canh gà nhân sâm có dùng cũng chỉ nên dùng
một phần nhỏ, dân gian nói cháo gà không tốt với thai phụ là truyền nhầm thôi."
"Cám ơn Lý Thái y, ta sẽ nhớ kỹ."
Lý Thái y trước khi đi cũng sang gặp Lộ Vương phi, Lộ Vương phi nghe xong nói: " Không có nhầm?"
"Chắc là không sai."
"Tốt! Người tới thưởng!"
"Cảm tạ Vương phi."
Lục Khang vừa trở về đã được tin tức, vừa vào liền thấy Lộ Vương phi
ngồi ở bên giường kéo tay Lưu Uyển Thanh: "Đứa bé ngoan mấy ngày nay vạn vạn không nên xuống giường đi lại."
"Nương yên tâm, con dâu có chừng mực, nhất định sẽ không làm loạn."
Lộ Vương phi thoả mãn mà gật đầu, vốn định mở miệng nói về việc an bài
thông phòng cho Khang nhi, thuận thế nhìn sang Đông Mai đang đứng một
bên, nhưng nghĩ tới thai của Lưu Uyển Thanh chưa đủ tháng, nếu ngộ nhỡ
xảy ra chuyện gì, thua thiệt chỉ là Khang nhi. Tuy nói hiện tại Thư Nhi
đã tốt hơn, nhưng dù sao ban đầu Thư Nhi cũng đã là một đứa ngốc, một
người con trai trưởng hoàn toàn khỏe mạnh rất quan trọng với Khang nhi! (
Mẹ con hai người nói vài câu về chính sự với nhau, Lộ Vương phi liền rời đi, Lục Khang nhìn theo bóng lưng Lộ Vương phi, nương cũng già rồi. . . . . .
"Gia?"
Lục Khang xoay người, tiến lên ngồi ở giường, đưa tay: "Thanh nhi, chỗ này có con trai của gia rồi hả ?"
Lưu Uyển Thanh mím môi đỏ mặt nói: "Đương nhiên là có rồi, chỉ là Lý
Thái y nói đến cuối tháng mới có thể xác định chắc chắn, nếu như ngộ
nhỡ, ngàn vạn lần gia không được tức giận."
"Đừng nói nhảm, làm sao lại có ngộ nhỡ, con trai của gia gia biết."
Đêm đã khuya. . . . . . Lưu Uyển Thanh nương nhờ ánh trăng nhìn Lục
Khang đang ngủ yên bên cạnh mình, hé mắt. . . . . . bàn tay khẽ đặt trên bụng, nàng đã có thai rồi.
Sáng sớm hôm sau, Thư Nhi được tiểu Thôi ma ma ôm tới, vui vẻ nhìn về
phía Lưu Uyển Thanh, giọng nói non nớt vang mùi sữa vang lên: "Mẫu thân, Thôi ma ma nói mẫu thân sẽ sinh đệ đệ cho Thư nhi sao?"
"Đúng vậy đó, có lẽ là một muội muội, Thư nhi vui mừng sao?"
"Vui mừng chứ! Chỉ là Thư nhi thích đệ đệ hơn."
"Vì sao? Chẳng lẽ muội muội không được sao?"
"Vi cô cô luôn chỉ thích khóc, không có gì hay, đệ đệ sẽ khá hơn một
chút, Thư nhi muốn đệ đệ, đệ đệ ra đời Thư nhi sẽ có người chơi cùng.
Thư nhi có thể cho đệ đệ xem tất cả những món đồ chơi của mình đó, mẫu
thân sinh cho Thư nhi một đệ đệ đi."
Lưu Uyển Thanh cưng chìu gõ nhẹ đầu Thư Nhi: "Chẳng lẽ nếu là muội muội
thì Thư Nhi sẽ không thích, cũng không cho nàng đồ chơi của mình sao?"
Thư Nhi nghiêng cái đầu nhỏ, nhíu mày một cái, trong đầu nhớ tới Vi cô
cô hay khóc ấy, lại rầu rĩ nhìn cái bụng còn phẳng phiu của mẫu thân. . . . . . Tiểu đệ đệ đó, nhất định phải là tiểu đệ đệ, nhưng ngộ nhỡ là
tiểu muội muội thì sao đây? Không thể làm gì khác hơn là có chút uất ức
nói: "Nếu là tiểu muội muội, Thư nhi cũng sẽ thương nàng." Coi như nàng
khóc có đáng ghét như thế nào, mình nhất định sẽ nhẫn nại được! Nhưng
thật sự rất muốn có đệ đệ mà.
Tác giả có lời muốn nói: canh thứ hai, mọi người ngủ ngon a ~ sao sao
p.s: mấy cô đừng hối truyện tui tội nghiệp..tui cũng thích truyện này
lắm, nhưng đi thực hành như chóng chóng ấy, rảnh một chút là tui nhào
vào làm liền...