Thứ Nữ Vợ Kế

Chương 64

"Chủ tử, cái kiểu áo nhỏ này nhìn thật vui mắt, đây là kiểu hoa văn gì

vậy ạ? Nô tỳ cũng chưa từng thấy qua." Lưu Uyển Thanh cười cười, kiểu

hoa văn này sợ là sang năm mới có thể phổ biến ở Kinh Thành, tất nhiên

bây giờ vẫn chưa có người thấy qua.

"Trong lúc rãnh rỗi ta mò mẫm suy nghĩ thôi." Xuyên qua cửa sổ nhìn ánh

mặt trời bên ngoài: "Ngươi nói nhị ca đã đi nhiều năm như vậy, cũng nên

trở lại rồi chứ, nghe nói biên quan bên kia đã đánh thắng trận rồi."

Đông Mai nghe Lưu Uyển Thanh nhắc tới Lưu Nhân Phúc, sắc mặt cũng vui

mừng: "Đúng vậy a, hôm nay tiếng tăm Nhị thiếu gia của chúng ta ở biên

quan đã là một Tướng quân tiên phong lừng lẫy rồi đấy. Lúc này biên quan đại thắng chắc hẳn đại quân sẽ lập tức thu quân về triều rồi, Nhị thiếu gia của chúng ta nhất định sẽ cùng trở lại, đến lúc đó dĩ nhiên là được tăng tước vị, như vậy chủ tử người ở Vương phủ cũng khiến cho Vương

Phi, Vương Gia coi trọng một chút ."

Nhìn bộ dáng đắc ý của Đông Mai, Lưu Uyển Thanh cười: "Ngươi a, người

không biết còn tưởng rằng ta bị bao nhiêu uất ức đấy." Chỉ là huynh đệ

nhà mẹ nàng tốt, nữ nhi trong nhà đã xuất giá đi tự nhiên cũng tốt theo.

Đông Mai nhớ từ lúc vào Vương phủ, mỗi ngày chủ tử đều phải vông cùng

cẩn thận, còn chịu nhiều uất ức như vậy, trong lòng đã cảm thấy khó

chịu, nhẹ giọng nói: "Chủ tử, tất cả rồi sẽ tốt, nô tỳ thấy hiện giờ thế tử gia đặt người ở trong lòng. Hôm nay không phải Vương phi cũng rất

thích tìm người đấy thôi, từ từ cũng sẽ tốt, đạo lý lớn nô tỳ không

hiểu, nhưng câu châm ngôn nhiều năm nàng dâu ngao thành bà này vẫn biết. Những nữ tử khác sau khi xuất giá luôn phải trải qua, mặc dù vương phủ

không thể so với người nhà bình thường, nhưng hôm nay cũng đang đi theo

hướng tốt, chỉ là nô tỳ. . ."

Đông Mai lại mở miệng, giống như đã quyết tâm, nói: "Chủ tử, người đừng

ghét bỏ nô tỳ nói nhiều, nhắc đến chuyện cũ, Thư Nhi rất tốt, rất thân

thiết với người, nhưng Lỗ vương phủ có thể trơ mắt nhìn sao? Sau này Thư Nhi lớn lên, dĩ nhiên sẽ biết người không phải nương ruột của nó, lại

nói ngày phòng đêm phòng, cướp trong nhà khó phòng, coi như chúng ta

quản chặt, tương lai Thư Nhi có thể sinh tâm tư khác hay không rồi xa

cách người, huống chi Lỗ vương phủ nhất định sẽ thò một chân vào hôn sự

tương lai Thư Nhi, dù sao bọn họ mới chính là nhà ngoại đứng đắn, đến

lúc đó sợ là chúng ta không thể ngăn được .

Thật sự nếu có ngày đó, người hối hận cũng không còn kịp nữa , còn không bằng thừa dịp hiện tại nhanh chóng sinh ra hài tử ruột của chính mình,

tuối cũng xấp xỉ với Thư Nhi, đến lúc đó cũng có một chỗ tranh đấu không phải sao, hơn nữa. . . chủ tử, nếu không chúng ta liền. . . ."

Lưu Uyển Thanh sợ hết hồn, tự nhiên hiểu ý của Đông Mai, xuống tay với

Thư Nhi! Đột nhiên đứng lên, cáu kỉnh nói với Đông Mai: "Ngươi nhớ kỹ

cho ta, Thư Nhi chính là ruột thịt của ta, tâm tư của ngươi quá lớn, ta

sợ không giữ được ngươi!" Đông Mai trung thành với nàng, dĩ nhiên nàng

biết, không sợ gì khác chỉ sợ Đông Mai muốn tự tay làm chủ, lấy danh

nghĩa là tốt cho nàng mà xuống tay với Thư Nhi, khi đó nàng có khóc cũng không có chỗ để khóc.

Đông Mai sững sờ, vẻ mặt có chút uất ức, nàng nghĩ như vậy không phải

tất cả chỉ vì chủ tử sao? Vì sao chủ tử phản ứng mạnh như vậy? Thì thào

nói: "Chủ tử, người thiện tâm thế, nhưng nơi nào trong Vương phủ chứa

được người thiện tâm chứ, nếu người không thể nhẫn tâm thì cứ giao cho

nô tỳ, nuôi lớn một đứa bé quá dễ dàng. Nhưng mà, làm người ác độc thì

cứ để cho nô tỳ làm, sau này cho dù nô tỳ có vì chủ tử người mà xuống

mười tám tầng địa ngục nô tỳ cũng nguyện ý!"

Lưu Uyển Thanh biết nếu bây giờ không nói rõ ràng, chỉ sợ sau này Đông

Mai... nếu thật như vậy. . . . . . nắm tay thành đấm, nói: "Đông Mai,

ngươi trung thành với ta, tất nhiên trong lòng ta thấy rõ, chỉ là Thư

Nhi có duyên phận lớn với ta, ngươi không cần phải hiểu, ta cũng sẽ

không thể nói rõ với ngươi, ngươi chỉ cần nhớ nếu như Thư Nhi có bất

trắc gì, đời này ta bước đi một bước thì sẽ bị trời đánh ngũ lôi không

được chết tử tế! Đời đời kiếp kiếp chỉ trở thành súc sinh!"

Đông Mai lập tức ngồi phịch trên mặt đất, khóc nói Lưu Uyển Thanh: "Chủ

tử, người tại sao người có thể phát thệ lời thề ác độc như vậy chứ! Nếu

tương lai Thư Nhi có chuyện gì ý muốn, như vậy người làm sao có thể tốt! Những lời thề này không thể nói bậy đâu, ngẩng đầu ba thước có thần

linh đó, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên quá phận, cầu xin ông trời

không nên tin lời của chủ tử, dù lời thề có linh nghiệm cũng phải nhằm

vào nô tỳ!"

Lưu Uyển Thanh đỡ Đông Mai dậy: "Người nào phát ra lời thề thì nó sẽ ứng trên người đó, không tới phiên ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ Thư Nhi tốt, ta sẽ tốt, có hiểu không?"

Vẻ mặt Đông Mai tràn đầy hoang mang, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Chủ

tử là nô tỳ không đúng, người an tâm, về sau nô tỳ sẽ dùng cái mạng này

bảo vệ Thư Nhi, trừ phi là nô tỳ chết rồi, nếu không nhất định không để

Thư Nhi gặp chuyện không may. Chủ tử, người đừng dọa nô tỳ a."

Lưu Uyển Thanh thở dài: "Tốt, Đông Mai, ngươi chỉ cần nhớ cho kĩ, Thư Nhi chính là mạng của ta."

Biên quan

Lưu Nhân Phúc ngồi ở đống lửa, nhìn dáng vẻ vui mừng của các tướng sĩ,

trong lòng cũng vui vẻ, vuốt túi thơm đã tháo trong tay, nhìn dáng dấp

cũng biết thường xuyên thưởng thức. Từ lúc hắn nhận thư nhà, biết Nhị

muội muội gả vào Lộ Vương phủ, không ít lần cảm thấy may mắn rằng bản

thân đã sơ tuyển chọn tiến quân kiến công lập nghiệp!

Mặc dù còn cách chiến công của tổ tiên vô cùng xa xôi, nhưng chỉ cần có lòng thì không có cái gì không làm được! Hắn nhất định ở trên chiến

trường để lập ra một mảnh thiên địa ! Sống trong Vương phủ thật sự dễ

dàng ngây ngô sao? Huống chi Nhị muội muội lại làm vợ kế, mặc dù Nhị

muội muội cũng đưa tin nói cuộc sống của muội ấy trôi qua rất tốt, nhưng làm sao có thể tốt đây?

"Lưu tướng quân, Đại Ngưu ta mời người một chén, ban đầu nếu không phải

nhờ người, có lẽ giờ Đại Ngưu đã là một đống xác khô rồi ! Đại ân không

lời nào cảm tạ hết được, tương lai chỉ cần Tướng quân có chỗ cần dùng

Đại Ngưu, nhất định nguyện máu chảy đầu rơi, nếu không sẽ giống như chén này!" Đại Ngưu ngửa đầu liền uống hết ly rượu, ngay sau đó hung hăng

đập ly rượu xuống đất.

Lưu nhân phúc cũng không làm bộ, đứng lên tiếp Đại Ngưu một chén, những

binh lính khác thấy vậy cũng đều xông tới, từ xưa niên thiếu xuất anh

hùng! Nhiều lần, trong các chiến dịch nhỏ, đều nhờ tới các chiến dịch

của Lưu tướng quân mới có thể lấy ít thắng nhiều, nhóm bọn họ nhờ vậy

mới nhặt về một cái mạng.

Hừ! Cái tên tiểu tướng quân họ Lý ỷ hắn là cháu trai của Lý lão tướng

quân, ghe tỵ với Lưu tướng quân, nhiều lần trong chiến dịch đều cố tình

ép Lưu tướng quân đi về hướng chết, mà nhóm bọn họ đều là không quyền

không thế, xuất thân bần hàn dĩ nhiên là không được người quan tâm! Nếu

như là bảo vệ quốc gia chết trận thì cũng đáng rồi, nhưng nếu thành vật

hi sinh vì tính toán của người bề trên! Vậy cũng thật biệt khuất (ngột

ngạt, bức bối), không riêng gì khống chế trên nhân số, ngay cả trên mặt

lương thảo, Lý tiểu tướng quân cũng muốn cắt xén, nếu không phải nhờ Lưu tướng quân anh dũng thiện chiến, không biết nhóm bọn họ đã sớm chết bao nhiêu lần rồi, nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều huynh đệ chết oan!

Những chuyện Lý tiểu tướng quân làm chắc hẳn hiện tại Lý lão tướng quân

cũng đã biết được rồi, cũng không biết sẽ làm như thế nào! Cứ nhờ tới

ngày mai xem!

Một đêm này, sau khi Lưu Uyển Thanh nhận được những đợt tiến công dịu

dàng của Lục Khang, ngủ rất yên ổn. Mặc dù khi hắn vào trong thân thể

mình, nàng vẫn còn vô cùng sợ hãi, nhưng từ đầu tới cuối, Lục Khang lại

rất dịu dàng, xem nàng như trân bảo mà đối xử...

Mà ở biên quan lại muốn nổi lên một hồi mưa bão.

Lý lão tướng quân tức giận trợn trừng mắt nhìn cháu trai đang quỳ trước

mặt mình:"Nghĩ Lý Phong ta cả đời nam chinh bắc chiến bảo vệ quốc gia!

Lý thị cả nhà trung liệt thế nhưng lại có thể sinh ra cái người gian trá tiểu nhân như ngươi!" Nhớ đến hai đứa con trai và ba người cháu trai

của mình chết trận ở sa trường! Hôm nay cả nhà Lý thị chỉ còn lại duy

nhất một mầm mống này! Nhưng hắn đã làm ra chuyện gì! Năm đó nếu không

nhờ Lưu lão tướng quân giúp ông cũng đã sớm da ngựa bọc thây rồi ! Làm

sao còn có ngày hôm nay, Lưu Nhân Phúc này cũng không hổ là thế hệ sau

của ân nhân anh dũng thiện chiến! Mà cháu của ông lại là một kẻ tiểu

nhân gian trá lâm trận bỏ chạy! Nếu không phải nhờ Lưu Nhân Phúc có bản

lĩnh, hôm nay sợ là đã sớm không còn sống đâu! Ông biết ăn nói như thế

nào với ân nhân đây!

Lý Chiến quỳ trên mặt đất, thân thể phát run, nghe thấy tiếng nắm tay

răng rắc của gia gia, ánh mắt cũng nhìn thấy gân xanh nổi lên. . . Trong lòng càng thêm sợ, gia gia hắn sẽ không vì đại nghĩa mà diệt thân thật chứ! Lưu Nhân Phúc, hừ, ngươi thật đúng là mạng lớn vô cùng!

"Ngươi đã biết lỗi!" Lời này ngắn ngủn chỉ có bốn chữ, nhưng lại phát ra từ kẽ răng Lý lão tướng quân.

Lý Chiến không dám nguỵ biện, vội vàng nói: "Cháu biết sai rồi, cầu xin gia gia tha cho cháu."

Hồi lâu. . . . . .

Lý Phong thở dài, trong lúc bất chợt lại có cảm giác lão tướng cả đời

trên lưng ngựa chiến như ông bây giờ như một kẻ đã già yếu đi mất mười

năm, hôm nay ông giống như một lão nhân đã đến chập tối vậy. . . . . .

Nhắm mắt lại, phất phất tay: "Dẫn đi, ngày mai ngay trước mặt các tướng sĩ xử trí theo quân quy!"

Mấy lão tướng đã cùng chinh chiến với Lý lão tướng quân vội vàng lên

tiếng cầu tình: "Tướng quân! Ba mươi bốn a." Mặc dù đám người này cũng

nhận thấy hắn rất vô liêm sỉ, nhưng dù sao hắn cũng là hậu duệ cuối cùng trong nhà Lý lão tướng quân, nếu như vậy, Lý lão tướng quân chỉ có thể

tuyệt hậu thôi!

Lý Chiến cũng vừa phản ứng kịp, vẻ mặt tràn đầy không nhưng tin, gia gia của hắn lại muốn giết hắn! Hổ dữ cũng không ăn thịt con ! Nhìn chòng

chọc vào Lý Phong, ông ta còn là gia gia thương yêu của hắn sao?

"Tại sao! Tại sao! Tại sao! Ta không phục!"

"Súc sinh! Ngươi còn dám không phục tùng! Lâm trận bỏ chạy! Hãm hại

chiến hữu! Khấu trừ lương thảo! Chỉ cần một tội thôi cũng đủ để ngươi bị ngũ mã phanh thây rồi!"

"Tại sao! Từ lúc Lưu Nhân Phúc tới đây người lại cứ luôn xem hắn giống

như cháu trai mình mà đối xử, lại chẳng quan tâm tới ta! Chỗ nào cũng

muốn ta học hỏi hắn! Tại sao! Hắn thì có cái gì tốt, ta hận không thể

giết chết hắn!"

Lý lão tướng quân đạp hắn một cước, nhất thời Lý Chiến quỳ rạp trên mặt

đất, nhổ một ngụm máu tươi liền hôn mê, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ không

cam lòng. Thân thể Lý lão tướng quân lung lay như sắp ngã quỵ trên đất,

Vương tướng quân bên cạnh vội vàng vịn ông: "Tướng quân!"

Nhìn vẻ mặt quan tâm của ái tướng quan tâm, nghĩ đến bản thân lại có thể có đứa cháu trai như vậy, là lỗi của ông, ông không nên bởi vì chỉ còn

lại một đứa cháu trai liền quá mức cưng chiều hắn từ bé, dưỡng thành cái tính ngang ngược càn rỡ như bây giờ, lòng dạ hẹp hòi, dáng vẻ gian trá! Ông tại sao lại phụ lòng đứa con trai đã chết cùng người con dâu đã tự

sát theo đây! Thật là ông trời muốn diệt Lý gia của ta sao?

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng kèn lệnh cùng chiêng trống là vang vọng cả quân doanh biên giới phía Bắc!

Lý lão tướng quân đứng trên đài nhìn các tướng sĩ phía dưới! Mười một

năm rồi, rốt cuộc cũng đã diệt sạch hậu hoạn phía Bắc! Những tướng sĩ

này cũng có thể về nhà. . . . . .

"Dẫn tới!"

Tối hôm qua, một cước kia của Lý lão tướng quân không nhẹ , lúc này Lý

Chiến bị kéo lên đài, Lý lão tướng quân xoay người rút ra bảo kiếm đã đi theo ông giết vô số quân địch! Ông cũng không ngờ lại có một ngày kiếm

này sẽ dính máu của chính cháu ruột của mình, còn là cháu trai duy nhất, ông đúng là tội nhân của Lý gia tội nhân! Khiến Lý gia tuyệt hậu!

"Tướng quân, xin hãy nghĩ lại!"

"Đúng vậy, Tướng quân!"

Mặc dù mọi người cũng hận Lý Phong đền nghiến răng, nhưng nghĩ tới Lý

lão tướng quân chỉ còn một đứa cháu này. . . . . . Đứng ở hàng đầu tiên, Lưu Nhân Phúc nắm quyền quỳ xuống hô: "Tướng quân!" Mặc dù không nói

thêm lời khác, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, tiếp đó tất cả các tướng sĩ

sau lưng cũng đồng loạt quỳ xuống, bản thân họ tất nhiên cũng không muốn cầu tình Lý Phong! Thật sự hận không thể lột da hắn, gặm xương hắn vì

những chuyện tốt mà hắn làm những năm gần đây, bởi vì bụng dạ hẹp hòi

của hắn đã hại biết bao huynh đệ chết oan, muốn vì họ báo thù rửa hận!

Nhưng. . . nhưng Lý lão tướng quân ngồi trên ngựa chiến cả đời, kết quả

Lý lão tướng quân bị tuyệt hậu sẽ quá bất công với ông!

Cuối cùng, Lý lão tướng quân trào nước mắt, tay run rẩy nói: " cám ơn!

Cám ơn! Cuối cùng cũng là lão phu thẹn với mọi người!" Nói xong giơ tay

lên chém đứt hai chân Lý Chiến, liền sai người người mang Lý Chiến chỉ

còn lại hơi thở cuối cùng đi xuống. Trên đài ngoại trừ Lý lão tướng

quân, còn có hai chân đã đứt. . . một vũng máu. . . Một màn này thật sâu ghi tạc vào trong lòng các vị chiến sĩ!