“Đại ca, đệ không nghe lầm chứ?. Nương lại đồng ý rồi hả?”
Lưu Nhân Phúc không thể tin được nhìn Lưu Nhân Quý, thấy Lưu Nhân Quý gật đầu thì cậu cười haha: “Đệ đã nói rồi mà, nương thương đệ nhất”
Lại dùng khuỷu tay thọt hắn: “Đại ca, đệ sẽ nhớ công lao của huynh, huynh với nhị muội đã nói không ít lời tốt đẹp giúp đệ, nhưng mà đại ca, Tử Mộng đó quả nhiên là người tinh mắt”
Lưu Nhân Quý híp mắt: “Nhị đệ, có một số việc bây giờ đệ không hiểu, nhưng có một số người ý không ở ngoài lời”
Lưu Nhân Phúc khoát tay áo: “Đại ca, có chuyện gì không nói thẳng được sao?. Ý của huynh đệ hiểu, đệ chỉ nói Tử Mộng tinh mắt chứ không có ý gì khác”
“Hiểu là tốt rồi, phỏng chừng ngày mai phụ thân sẽ quyết định chuyện này. Sau khi đến quân doanh rồi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để nương phải đau lòng”
“Đại ca, huynh yên tâm đi, đệ nhất định sẽ không chịu thua kém, đến lúc đó huynh đệ chúng ta một văn một võ, đánh khắp thiên hạ không địch thủ”
Lưu Nhân Quý nhìn đệ đệ hoa chân múa tay ở trước mặt mình, bất đắc dĩ lắc đầu, có bản thân người làm ca ca mình biết, trong lòng hắn cũng có không ít áp lực, chỉ là hắn không nói ra mà thôi. Nhưng mà chính mình cũng không được phép dừng lại, vì tương lai của Hầu phủ, gánh nặng trên vai mình cũng không nhẹ
“Cái gì?. Ta không đồng ý”
Lưu lão phu nhân rất tức giận, xoay xoay quải trượng trong tay, với tư cách là “ thành viên cứu hỏa” Lưu Uyển Thanh vội vã chạy chậm đến:
“Bà nội không nên tức giận, bà nội không nên tức giận”
Lưu lão phu nhân ôm lấy Lưu Uyển Thanh thở dài, chỉ vào Lưu đại lão gia nói:
“Ngươi đứa con bất hiếu này, tại sao hôm nay lại có người cha nhẫn tâm như ngươi?. Đó là con trai ruột của ngươi, ngươi muốn đưa nó đi quân doanh, đó là nơi chịu khổ a!. Số của cháu nội ta thật là khổ”
Trong lòng Lưu đại phu nhân vốn không vui, há to mồm, nhưng nhìn thấy Quý nhi ra hiệu với mình, đành phải cầm khăn lau nước mắt
Lưu Nhân Phúc sợ bà nội cướp đi cơ hội của mình nên vội vàng nói:
“Bà nội, đây là mong muốn của cháu, cháu không thích đọc sách, nhưng cháu thích võ, chẳng lẽ bà nội không muốn cháu giống như ông cố, trở thành một đại tướng quân, đại nguyên soái sao?”
Lưu lão phu nhân sờ sờ đầu của Lưu Nhân Phúc: “Cháu nội ngoan, làm tướng quân, nguyên soái thì có gì tốt, chính là bò ra từ trong đống người chết mà thôi. Nghe bà nội nói, cháu đừng đi, không đọc sách cũng không sao, bà nội không quản, sau này không có ai buộc cháu đọc sách, cháu muốn làm gì thì làm cái đó, bà nội có tiền, bà nội có thể nuôi cháu nổi”
Lưu Nhân Phúc thấy Lưu lão phu nhân nói vậy, trong mắt cũng đỏ hoe, bà nội rất yêu thương mình a, nhưng mình là con trai, nhất định phải có thành tựu:
“Bà nội, tâm ý của cháu đã quyết!. cháu cam đoan sau khi cháu đến quân doanh sẽ thường viết thư về cho bà!. Bà nội người nhất định phải tin tưởng cháu”
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Lưu Nhân Phúc, Lưu lão phu nhân chỉ có thể đồng ý, nhưng vẫn chỉ vào Lưu đại lão gia nói:
‘Nếu Phúc nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ không nhận đứa con trai như ngươi”
Mùng 9 tháng 4, Lưu Nhân Phúc được đưa đến Bắc quân doanh, nơi đó có phụ thân của Lý lão tướng quân, từng theo ông nội của Lưu đại lão gia, cũng có chút quan hệ, cho nên Lưu Nhân Phúc được đưa đến chỗ ông ấy, ít nhất cũng không cần lo lắng.
Ngoại trừ Lưu Uyển Thanh, không ai biết chuyến này Lưu Nhân Phúc đi kéo dài đến 11 năm, 11 năm sau, hắn đã là một tiểu tướng có chút danh tiếng!
Thời gian qua nhanh, chớp mắt như mây trôi!
Bên trong vườn hoa, 1 chiếc xích đu được dựng giữa hai cây đại thụ, một thiếu nữ mắt sáng như sao, môi đỏ như vẽ đang ngồi trên xích đu, chỉ thấy trong tay thiếu nữ cầm một quyển thi thư, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt chứa một tia sáng không rõ, mặc cho là ai cũng không muốn phá hủy hình ảnh mỹ nhân hòa vào thiên nhiên này
Không bao lâu sau, một nữ tử chải mái tóc phụ nhân mặc đồ màu xanh biếc bưng mâm điểm tâm đến:
“Tiểu thư, bây giờ mặt trời đã lên cao, đừng để bị trúng nắng, người trở về phòng xem đi”
Nói xong tiếp nhân thi thư trong tay Lưu Uyển Thanh
Lưu Uyển Thanh xoay xoay cái cổ, không đồng ý nhìn Thúy nhi một cái:
“Ngươi đã có thai 3 tháng rồi, việc này hãy để cho Đông Mai làm đi, huống chi không phải còn có hai người Trúc Tâm và Trúc Lục sao?”
“Nô tì đâu có yếu ớt như tiểu thư người, huống hồ đây là thai thứ hai rồi, cũng không khó chịu như lúc trước, nô tì nghĩ chắc là một bé gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa Trúc Tâm với Trúc Lục mới vào phủ không lâu, có rất nhiều chuyện cần phải học, Đông Mai sẽ dạy cho bọn họ”
“Ta nói không lại ngươi, đúng rồi, sức khỏe của Xuân mama đã khá lên chút nào chưa?”
“Tiểu thư, người yên tâm, Xuân mama không có gì đáng ngại, đã có thể xuống giường rồi”
Lưu Uyển Thanh gật đầu:
“Dù sao Xuân mama cũng lớn tuổi rồi, bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, ngươi bớt chút thời gian đi khuyên nhủ bà ấy đi”
“Nô tì khuyên không được, ngay cả lời của tiểu thư bà ấy cũng không nghe”
Lưu Uyển Thanh hơi thở dài, 10 năm, vài năm nay Xuân mama đối xử với mình như thế nào?. Nàng còn không hiểu sao?. Bà ấy hận không thể đem hết những gì mình học dạy lại cho nàng, nàng vốn định bảo bà ấy không nên làm việc quá vất vả, mà nên nghỉ ngơi an hưởng tuổi già rồi, nhưng bà ấy vẫn không yên tâm về mình
Thúy nhi thấy Lưu Uyển Thanh không lên tiếng, biết nàng còn đang nhớ thương Xuân mama thì mở miệng nói:
“Tiểu thư, người yên tâm đi, nô tì đã dăn dò xuống dưới, nếu như không có việc gì, Đông Tú sẽ đi theo bên cạnh Xuân mama, nhất định sẽ không để bà ấy mệt mỏi… Đúng rồi, tiểu thư, nên hồi phủ thôi”
Lưu Uyển Thanh sửng sốt, trong đầu không tự chủ lại xuất hiện hình ảnh của kiếp trước….
Kiếp trước, vào lúc này mình bò lên giường của hắn, rồi trở thành di nương, cũng đi trên con đường không thể trở về….
Cũng may tất cả đều đã trôi qua rồi….
Lấy lại tinh thần, Lưu Uyển Thanh thản nhiên nói:
“Trở về đi”
Lúc này Lưu Uyển Thanh không biết miêu tả tình cảnh hiện tại của nàng như thế nào….Là cửu biệt trùng phùng, hay là oan gia ngõ hẹp…. Hay là nghiệt duyên?
“Nhị muội, muội đi đâu vậy?”
Lưu Uyển Thanh sửng sốt, lập tức cười: “Muội đi phơi nắng trong vườn”
Lưu Uyển Nguyệt có chút ghen ghét nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng….Mím môi nói:
“Bình thường muội muội chăm sóc da như thế nào, nhìn một cái thật đúng là tay như búp măng, da như mỡ đông nha”
Lại quay đầu thoáng có chút làm nũng với nam nhân ở phía sau:
“Tướng công, chàng nói xem, muội muội của thiếp có phải người xinh như trăng, da trắng như tuyết không?”
“Phu nhân, sao nàng có thể dùng câu “người xinh như trăng, da trắng như tuyết” để hình dung nhị muội, câu nói ấy có phần hơi bi rồi”
Lại nói với Lưu Uyển Thanh: “Tại hạ là Điền Trăn Khang, chỉ tiếc lúc ta và tỉ tỉ muội kết hôn, muội muội bị nhiễm phong hàn, không thể gặp mặt, đây là chút tâm ý của ta và phu nhân, mong muội muội nhận lấy”
Lưu Uyển Thanh ép buộc bản thân bình tĩnh, mặc dù Điền Trăn Khang che giấu không tệ, nhưng khóe mắt hắn chợt lóe, đương nhiên bị nàng nhìn thấy, mím môi, nắm chặt khăn trong tay, cố nén cảm giác ghê tởm, thản nhiên nói:
“Đa tạ tỉ tỉ, tỉ phu”
Nàng rất quỷ cũ hành lễ cảm ơn
Điền Trăn Khang muốn đưa tay nâng nàng dậy, nhưng Lưu Uyển Thanh đã tự mình đứng lên, Điền Trăn Khang có chút lúng túng thu tay về:
“Nhị muội không cần cảm ơn, đều là chuyện bình thường, được nhị muội để ý là được rồi”
Cảnh tượng vừa nãy, đều bị Lưu Uyển Nguyệt nhìn thấy, trong lòng càng thêm căm hận Lưu Uyển Thanh, tiểu tiện nhân, ngay cả tỉ phu của mình, ngươi cũng muốn quyến rũ hay sao?.
Không có dễ dàng như vậy đâu. Hừ!
“Muội muội, đây chính là san hô sâu dưới biển Đông Hải rất hiếm có đó”
Lưu Uyển Nguyệt cố ý khoe khoang, Lưu Uyển Thanh đương nhiên biết rõ, nhưng lúc này cũng không muốn tiếp tục vòng vo, chỉ nhàn nhạt mở miệng:
“Ban nãy, thời gian muội ở trong vườn phơi nắng hơi lâu, hơi nhức đầu, chắc nhị thẩm rất nhớ tỉ tỉ, muội cũng không tiện làm phiền tỉ lâu”
Nói xong cũng không đợi Lưu Uyển Nguyệt và Điền Trăn Khang đáp lại, nàng đã nói với Thúy nhi:
“Tiễn tỉ tỉ và tỉ phu ra ngoài”
“Dạ, tiểu thư”
Lưu Uyển Nguyệt thấy Lưu Uyển Thanh không nể mặt, muốn tiến lên để xé bộ mặt bình tĩnh thản nhiên của nàng ta. Nhưng dù sao chồng của mình cũng thích nữ tử ôn nhu, dịu dàng, vì con tiện nhân này mà mất lòng phu quân không phải nàng sẽ thiệt thòi sao?.
Vì thế phất tay áo nói: “Không cần” rồi chủ động đi ra ngoài
Điền Trăn Khang hơi không rõ, nhưng trong lòng cảm thấy hơi luyến tiếc….Nhan sắc của muội muội hơn cả tỉ tỉ của mình, nhất là dáng người, nếu ở dưới thân, không phải quá mê hồn sao?.
Thật sự làm cho người ta ngứa ngáy a!. Lại có chút oán trách Lưu Uyển Nguyệt ko hiểu chuyện, phất tay áo chạy lấy người không phải không nể mặt muội muội sao?.
Vì vậy hắn ta cười nói:
“Tính tình của tỉ tỉ muội là như vậy, muội đừng phiền lòng, san hô này cũng không phải vật gì đắt tiền, nếu như muội muội thích, lần sau tỉ phu sẽ mang sang cho muội nhiều một chút”
Đàn ông một khi t*ng trùng đã lên não thì che khuất đầu óc a!
Lưu Uyển Thanh hơi quay đầu: “Tỷ phu, thứ lỗi, không tiễn”
“Không cần, không cần, muội muội nghỉ ngơi cho khỏe”
Lưu Uyển Nguyệt đứng trước cửa viện có chút không kiên nhẫn, thấy Điền Trăn Khang đi ra không nhịn được nói:
“Tướng công, không phải chàng coi trọng muội muội của thiếp chứ?”
Điền Trăn Khang nhíu mày: “Lời này làm sao có thể nói bừa được. Đó là muội muội của nàng”
“Hừ, bởi vì đó là muội muội của thiếp, cho nên thiếp mới nói như vậy, tướng công chàng không biết, muội muội của muội từ nhỏ đã là người có tâm kế.
Bằng không thì làm sao có thể từ một thứ nữ trở thành trưởng nữ của Hầu gia?. Vị trí đó như ngồi trên đầu của thiếp vậy, thiếp a, không sợ tướng công coi trọng nàng ta, chỉ sợ nàng ta muốn quyến rũ tướng công, tướng công tuấn lãng như thế, lại là phu quân của thiếp, nàng ta sao lại bỏ qua cho chàng”
Con mắt của Điền Trăn Khang xoay xoay:
“Ồ, nhìn không ra, muội muội của phu nhân đúng là…. Người như vậy”
Tròng mắt của Lưu Uyển Nguyệt thoáng hiện lên tia sáng tính kế:
“Đúng vậy, lúc muội muội của thiếp 3, 4 tuổi đã biết quyến rũ nam nhân, trước đây đã ngã vào lòng thế tử, chỉ tiếc là tuổi còn quá nhỏ. Hừ”
Điền Trăn Khang quay đầu nhìn về phía tiểu viện của Lưu Uyển Thanh, trong đầu hiện ra dáng người mê người…. Nếu như nàng ấy nằm dưới thân mình
Ánh mắt tối sầm lại, giữ chặt Lưu Uyển Nguyệt:
“Phu nhân, chúng ta về phòng của nàng đi, bên phía cha mẹ một lát đi gặp cũng không muộn…”
Đáp lại Điền Trăn Khang, là nụ cười thẹn thùng của Lưu Uyển Nguyệt
Chỉ là, Lưu Uyển Nguyệt biết, lần này nếu Lưu Uyển Thanh làm vật thay thế của mình, không biết mùi vị sẽ như thế nào