Thứ Nữ Vợ Kế

Chương 24

“Tiểu thư, Thất di nương đến rồi, nô tì để bà ấy chờ người ở sảnh trước”

Thân thể Lưu Uyển Thanh giật mình…Đối với vị mẫu thân ruột thịt của mình, nàng không biết nên đối mặt như thế nào, nếu nói kiếp trước, mình có kết cục không tốt, là do số mình không may, thì ngoài Lưu nhị phu nhân và Lưu Uyển Nguyệt thêm dầu vào lửa, thì chỉ có vị mẫu thân quen lợi dụng danh hiệu là mẫu thân ruột của mình chịu phần lớn trách nhiệm

Hận sao?. Oán sao?. Lưu Uyển Thanh không rõ lắm, nhưng không muốn đối mặt là thật, hơi thở dài, sợ là trong đầu Thất di nương cũng không có ý nghĩ tốt, sợ là bà đến đây vì cho rằng mình đã sống khá hơn trước, chỉ có như thế, thì cuộc sống của bà mới có thể khá hơn

Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt khó xử của Thúy nhi: “Bà ấy lại làm ngươi giận sao?”

“Không, chỉ là Thất di nương muốn trực tiếp vào đây để tìm tiểu thư, nô tì…”

“Được, ta biết rồi, dù sao đây cũng là viện của đại bá mẫu, không sao đâu, bà ấy là người nhanh mồm nhanh miệng, nếu lát nữa có ủy khuất gì ngươi cũng đừng để bụng”

“Vâng, nô tì làm sao dám, nô tì biết tiểu thư đối xử tốt với nô tì”

Lưu Uyển Thanh mới đến tiền sảnh của mình, thì chợt nghe thanh âm mắng chửi người của Thất di nương: “Những người thấp hèn, mắt chó nhìn người thấp như các ngươi, ta muốn gặp con ruột của ta, cũng phải chờ thông báo sao?. Chờ một lát Thanh nhi đến đây, sẽ thưởng đại bản cho các người. Hừ”

Lưu Uyển Thanh thở dài, kiên trì đi vào

Hạ nhân trong phòng đều là những người đắc lực bên cạnh Lưu đại phu nhân, bằng không cũng không được Lưu đại phu nhân phái qua đây để hầu hạ Lưu Uyển Thanh, chờ sang năm mới, khi nha đầu và bà tử phân cho Lưu Uyển Thanh đến, thì những người này sẽ trở về hầu hạ đại phu nhân, Thất di nương này, tại sao không có đầu óc như vậy chứ?.

“Các ngươi đều lui xuống đi, Thúy nhi, đóng cửa” Nói xong, đương nhiên nháy mắt về phía Thúy nhi, Thúy nhi hiểu rõ dụng ý của Lưu Uyển Thanh, cung kính gật đầu. Sau đó lui xuống, Thất di nương bên cạnh thấy những người này đều lui xuống, vẻ mặt có chút không vui nói:

“Thanh nhi, ban nãy nương bị ủy khuất, con để cho bọn họ lui xuống như vậy, không trút giận giùm nương sao?”

Lưu Uyển Thanh không có ngẩng đầu chỉ nhàn nhạt nói: “Những người này đều là người bên cạnh đại bá mẫu”

Đầu óc Thất di nương cũng không phải không tốt, sau đó liền sửng sờ, những người này sẽ không….Giọng nói có phần nhanh hơn:

“Thanh nhi, bọn họ sẽ không nói gì với đại bá mẫu con chứ?”

Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Thất di nương, mím môi: “Di nương làm chuyện gì không tốt sao?”

“Không…Không, ta có thể làm cái gì, chỉ răn dạy bọn họ vài câu mà thôi”

“À, vậy di nương không cần lo lắng, bọn họ chỉ biết nói sự thật với đại bá mẫu, sẽ không thêm mắm dặm muối đâu”

“Hả?”

Thất di nương há hốc mồm, ánh mắt lập tức xoay xoay: “Thanh nhi, con có nghĩ đến mẫu thân không?”

Lưu Uyển Thanh khẽ gật đầu: “Có…” Nhưng không biết phải đối mặt với người đã cho con sinh mệnh như thế nào!

Thất di nương ôm lấy Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh muốn giãy dụa, nhưng cuối cùng cũng không làm vậy

“Thanh nhi, mẫu thân nghe nói con được nhận làm con thừa tự của đại bá mẫu rồi hả?”

“Dạ”

“Thanh nhi con bằng lòng sao?”

“Chuyện này không phải con có thể làm chủ, hơn nữa đại bá mẫu đối xử với con rất tốt” Thật sự rất tốt, bất luận lúc đầu mình lấy lòng đại bá mẫu với mục đích gì, nhưng hôm nay nàng cũng cảm nhận được tình mẹ từ bà

“Thanh nhi, con còn nhỏ, con không hiểu, cửa hầu môn sâu như biển, những người trong nhà cao cửa rộng, không mấy ai là người tốt, đại bá mẫu đối xử tốt với con, nhất định là có dụng ý gì đó, con không được phép vờ như không biết, tuyệt đối không thể đồng ý, khi lão phu nhân hỏi đến, con cứ khóc một trận, sau đó làm ầm ĩ chạy đến chỗ mẫu thân, trên đời này chỉ có mẫu thân thật lòng đối xử tốt với con”

“Vì sao?. Đại bá mẫu đối xử với Thanh nhi rất tốt, Thanh nhi được đại bá mẫu nhận làm con thừa tự, chính là tiểu thư con vợ cả, di nương không vui cho Thanh nhi sao?.” Lưu Uyển Thanh nghiêm túc nhìn Thất di nương dò hỏi

Thất di nương sửng sốt…Trong mắt có vài tia hoảng loạn, …Đúng vậy a, nhưng như thế còn mình thì sao?. Sợ là không được gì cả…..Đây là câu trả lời trong lòng Thất di nương, Lưu Uyển Thanh biết, …Hiểu rõ… Khóe miệng nàng nhẹ nhàng cong lên: “Thanh nhi nghe bà nội nói, đại bá mẫu đối với Thanh nhi rất tốt”

Rõ ràng Lưu Uyển Thanh trả lời làm cho Thất di nương tức giận, tay ôm Lưu Uyển Thanh không khỏi tăng thêm lực, trong lòng Lưu Uyển Thanh cảm thấy đau, nên trên trán tiết ra một ít mồ hôi lạnh, …Thất di nương nghe nàng “nha” một tiếng mới buông tay ra, hơi luống cuống tay chân: “Thanh nhi, nương làm đau con hả?. Để nương nhìn xem, nương thật là sợ, sợ mất đi con a”

Càng sợ mất đi lợi ích nên tay ôm càng chặt hơn, Lưu Uyển Thanh âm thầm giúp nàng bổ sung

“Không đau, di nương người nên cẩn thận lời nói, người tự xưng là mẫu thân, nếu để người khác nghe được truyền đến tai bà nội thì thật không hay, bất kể như thế nào, người là mẫu thân của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm, người chỉ cần an tâm là được, những chuyện như thế này không cần lo lắng đi tranh cãi làm gì” Nói xong Lưu Uyển Thanh lại giòn giòn kêu một tiếng:

“Thúy nhi”

Thúy nhi vội vã tiến vào, theo quy cũ hành lễ với Thất di nương, Thất di nương hừ lạnh một tiếng: “Xem như ta đã nhìn ra, ngươi là một người thích trèo cành cao, xem thường người nương xuất thân nô tài như ta” Nói xong thì phủi khăn đi mất

Dương Nửu đứng ở hậu viện nửa ngày, thấy nàng đi ra bèn vội vàng đuổi theo: “Chủ tử, như thế nào, nhị tiểu thư có nghe theo không?”

Vẻ mặt Thất di nương lạnh lùng, hừ lạnh một cái: “Nghe lời?. Ta xem như đã nhìn ra, nó chính là một con sói trắng, không phải cái gì cũng đều không hiểu, những thứ tốt thì tự mình nuốt hết, còn những thứ dư thừa mới nghĩ tới phần ta”

Dương Nửu thấy Thất di nương nói như vậy, đương nhiên biết sợ là ngay cả Thất di nương cũng không thể khuyên nhủ được nhị tiểu thư, nên vội vàng an ủi nói:

“Người đừng để trong lòng, nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, với lại thời gian người ở bên cạnh nàng ấy cũng không nhiều, cho nên không tránh khỏi xa cách. Chuyện này cũng không cần sốt ruột, không phải đến năm sau mới tiến hành sao?. Đến lúc đó, người lại gặp nhị tiểu thư lần nữa, nàng nhất định sẽ nghe lời của người, chỉ cần nhị tiểu thư không được nhận làm con thừa tự của đại phu nhân, thì ngày người trở thành nhị phu nhân đã chắc như đinh đóng cột rồi, nô tì đi theo người cũng được thơm lây”

Nghĩ đến “mục đích cuối cùng” Thất di nương thở thở đều nói: “Cũng là ngươi thông minh, trách ta giận đến hồ đồ, đứa con gái bất hiếu này, sợ là đã bị người ta rót vào mê hồn dược rồi, bây giờ lão phu nhân yêu thương nó, cho dù nó không đồng ý làm con thừa tự của đại phu nhân, nhưng đại phu nhân cũng nợ nó một ân tình, đời này cũng không làm sao trả hết được, đến lúc đó, vị trí nhị phu nhân kia …dựa vào Thanh nhi, haha, đến lúc đó, đương nhiên sẽ không thiếu phần của ngươi”

“Đúng, đúng, nô tì đều nương nhờ cả vào người”

Không có ai quản “mục tiêu rộng lớn” của 2 chủ tớ Thất di nương, cũng giống như câu “nằm mộng giữa ban ngày” …Trên đời này, muốn nói Thất di nương đáng thương không tính toán được cái gì, hay nói chính xác hơn bà ta thật đáng thương hại….Vẽ một bức họa tươi sáng, người sống ở trong mộng thật đáng thương.

Hai người còn đang ngấm ngầm mưu tính kế hoạch nhưng Lưu lão phu nhân sẽ để cho nhóm người các nàng có cơ hội thưc hiện sao?. Không hiểu sao, một hai ngày sau đó, hai chủ tớ 2 người Thất di nương đột nhiên bị đưa đến thôn trang ở Tô Châu, người thích ăn ngon, mặc đẹp, làm sao trải qua cuộc sống ở thôn trang?. Hãy chờ xem…

Khi Lưu Uyển Thanh nhận được tin tức thì đã là ngày 28 rồi, hai ngày nữa đã là đêm 30, Lưu Nhân Phúc thường đặc biệt qua đây an ủi nàng:

“Nhị muội, muội đừng buồn, bà nội làm như vậy không phải vì muốn tốt cho muội sao?. Hơn nữa di nương muội quả thực….Được rồi, đối với nàng như vậy cũng tốt lắm rồi, nhị thẩm vốn không phải là một người rộng lượng, Tô Châu non xanh nước biếc, toàn bộ thôn trang đều lớn hơn nơi này, những ngày tháng sống ở đó đương nhiên sẽ tốt hơn, nghĩ như vậy ngay cả ta cũng hâm mộ bọn họ”

“Muội không có đau lòng, cũng không có luyến tiếc…Muội biết bà nội đối xử tốt với muội, chỉ là muội không rõ…”

Lưu Nhân Phúc đương nhiên nhìn ra nàng không muốn tiếp tục đề tài này, nên vươn tay gõ gõ cái đầu nhỏ của nàng: “Thật không biết trong cái đầu nhỏ của muội đang suy nghĩ cái gì, có đôi khi ta cảm thấy muội hiểu biết còn nhiều hơn người làm ca ca như ta, nhìn thấu đâo hơn ta”

“Nào có, nhị ca đang trêu chọc muội sao?. Nếu là như vậy sau này nhị ca cũng có thể gọi muội là tỉ tỉ”

“Muội, vật nhỏ này, lại muốn chiếm tiện nghi của nhị ca sao?” Nói xong đã bước lên cù nàng, Lưu Uyển Thanh rất sợ ngứa, cười khúc kha khúc khích, vẫn không quên mở miệng cầu xin tha thứ, cùng Lưu Nhân Phúc đùa giỡn một trận, những phiền muộn trong lòng cũng giảm đi rất nhiều

Lưu Nhân Quý vừa vào nhà đã nhìn thấy cảnh tượng như thế không khỏi ho khan một tiếng, Lưu Nhân Phúc không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người anh ruột thịt của mình

Lập tức đứng vững

Trái lại, Lưu Uyển Thanh bên cạnh không lộ ra vẻ cẩn thận, ngược lại còn cười ngọt ngào với Lưu Nhân Quý: “Đại ca khỏe không?. Đại ca về khi nào thế?. Thanh nhi nghe nói đại ca trở thành thư đồng của Lộ vương thế tử, đó có phải là chức quan rất lớn không?. Đại bá phụ, đại bá mẫu và bà nội rất vui vẻ, còn thưởng ngân lượng cho mọi người trong phủ”

Khóe miệng Lưu Nhân Quý nhẹ nhàng cong lên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lưu Uyển Thanh: “Muội hỏi nhiều như vậy, ta không biết nên trả lời cái gì trước nữa”

“Vậy đại ca trả lời từng câu cho muội là được rồi”

Lưu Nhân Quý cười ôn hòa: “Mới về không bao lâu, vừa mới vấn an bà nội xong đã qua đây thăm muội, xem muội có nhớ đại ca không?”

Lưu Uyển Thanh gật mạnh đầu : “Nhớ, mỗi ngày muội đều xem chuyện xưa mà đại ca tặng cho muội”

“À” Lưu Nhân Quý nhướng mày: “Vậy, nhị muội xem có hiểu không?”

Lưu Uyển Thanh cau cái mũi nhỏ: “Biết được một vài chữ nhưng phần lớn thì không biết, Tình nhi thường sang đây đọc cho muội nghe”

“Mấy ngày nay đại ca đều ở nhà, mỗi ngày đại ca sẽ dạy muội học chữ được không?”

“Được”

“Học chữ rất khô khan nhạt nhẽo a” Người bên cạnh bị xem là “người trong suốt” nửa ngày, ko khỏi nhỏ giọng lầm bầm nói

Lưu Nhân Quý nhìn về phía Lưu Nhân Phú, vẻ mặt không còn ấm áp như vừa rồi, mà nghiêm mặt hừ lạnh một tiếng nói: “Nhàm chán?. Nhị muội muội nhỏ như vậy còn biết học chữ, còn đệ thì sao?. Bao nhiêu tuổi rồi?. Mà còn thích quậy phá như vậy?”

“Được rồi, được rồi đại ca, khó khăn lắm huynh mới trở về một chuyến, đừng cứ lo mắng đệ, đệ còn có việc, đệ đến chỗ nương đây, nhị muội giao lại cho đại ca…”

Nói xong không đợi Lưu Nhân Quý đáp lại đã vội bỏ chạy ra ngoài, Lưu Uyển Thanh thấy vậy không khỏi cười khúc khích ra tiếng

Lưu Nhân Quý cũng thoáng mang theo ý cười, lắc lắc đầu