Thứ Nữ Song Sinh

Quyển 2 - Chương 19: Biến cố trong cung

Khi xe ngựa Dịch Cẩn Ninh còn đang giữa đường chậm rãi đi về phía trước, trong Hoàng cung đã là dấu hiệu giông bão sắp tới, mỗi cung đều nhìn như vô sự, cả vùng hoà bình.

Cung Từ Ninh.

Thái hậu được Dương ma ma nâng đỡ trở về tẩm điện, sau khi Dương hầu hạ bà nàm xuống liền ở một bên đấm chân cho bà.

“Chao ôi!”

Thái hậu nhẹ nhàng than thở, nắhm hai mắt rồi lại bất giác mở ra.

“Thái hậu làm sao vậy, không ngủ được sao?”

Dương ma ma lấy một bao hương an thần từ ngăn kéo của bàn trang điểm ở phòng bên cạnh, rón rén đốt lên, đặt ở đầu giường Thái hậu.

Khói hương an thần lượn lờ bay lên, trên đỉnh lư hương tạo thành một vòng tròn nho nhỏ, sau đó từng sợi từng sợi tràn ra, gió thổi qua liền tan tác.

Thái hậu khép hờ hai mắt, nhưng vẫn khó mà đi vào giấc ngủ được.

“Tiểu Dương, bà nói xem có phải ai gia già rồi?”

Hôm nay đã cháy hết vài hộp hương an thần mà bà vẫn không thể ngủ được, Dương ma ma đốt hương an thần cho bà dĩ nhiên cũng không thể giải quyết chuyện lạ là bà mất ngủ. đ Bà cảm thấy nếu không phải mình gặp đại hạn* thì là Tây Việt quốc nạn đương đầu rồi.

*Đại hạn (大限): Theo mê tín thì là sắp chết

Mí mắt tự nhiên giần giật, bà bỗng thấy hoảng sợ, bỗng chốc ngồi dậy, ôm lấy hai chân cuộn lại của mình, tựa như một tiểu cô nương bất lực làm người ta nảy sinh thương xót.

“Thái hậu, Thái hậu, người làm sao thế?”

Dương ma ma kinh hãi, thất thanh la lên nhưng cử chỉ của Thái hậu lại như điên khùng, núp cả người ở một góc giường, miệng hô những lời bà nghe không rõ.

Tiếng kêu kỳ quái của Dương ma ma dẫn tới một đám cung nữ và thái giám, bọn họ rối rít suy đoán chẳng lẽ Thái hậu bị quỷ nhập vào người rồi?

Mấy ngày trước trong cung có một đám gà vịt lớn chết một cách khó hiểu, tất cả đều là bị bẻ gãy cổ. l;q?đ Lúc ấy một mình Thái hậu ngồi ở hậu hoa viên phơi nắng, Dương ma ma không ở bên cạnh. Bà nghe thấy tiếng kêu kỳ quái mới lần theo tiếng kêu này tìm đến ngự thiện phòng.

Nào biết tất cả gà vịt trong ngự thiện phòng đều đã chết, có vài con bị chém cổ, mấy con lại bị trực tiếp vặn đứt cổ, bà sợ tới mức liên tục lui về sau, ngã nhào xuống đất. Lại thấy con gà đã chết trên đất tự nhiên nhảy dựng lên, phành phạch mấy cái làm cả người bà dính đầy máu.

Lúc ấy Thái hậu bị doạ đến hôn mê bất tỉnh, mấy ngày liền trong lúc ngủ đều bị một con gà bị chặt đứt cổ làm tỉnh lại. Khi tỉnh lại cả người đầy mồ hôi, đến đệm chăn cũng bị mồ hôi làm ướt.

Chuyện không giải thích được này cứ thế xảy ra, mấy ngày sau đó cũng không xảy ra nữa. Nhưng từ ngày đó Thái hậu chưa từng có giấc ngủ an ổn, dẫu có bao nhiêu hương an thần cũng không thể khiến bà đi vào giấc ngủ. Thái y luân phiên khácm và chữa bệnh nhưng không tìm ra nguyên nhân, chỉ cho là Thái hậu lớn tuổi, mất ngủ là chuyện thường xảy ra, không để trong lòng nữa.

Trong phòng Thái hậu nô tài quỳ đầy đất, đến Hoàng thượng đang nghị sự ở ngự thư phòng cũng bị gọi tới đây.

Hoàng thượng cau mày, ngồi ở mép giường, nắm tay Thai hậu, vẻ mặt lo lắng: “Mẫu hậu, người cảm thấy sao rồi?”

Thái y nói Thái hậu gặp đại hạn, lúc này tâm tình của người làm con trai là ông vô cùng phức tạp. Mấy ngày trước án chặt đầu kia còn chưa tra ra được, Thái hậu tuổi lớn bị giật mình như vậy chính là mười cái mạng cũng không đủ giày vò.

Thái hậu nằm trên giường, chậm chạp mở to hai mắt, trong mắt lại không có tiêu cự nhìn Hoàng đế, hơi thở mong manh: “Hoàng nhi, Thanh Nhi đã về chưa, ai gia... Ai gia sợ không được rồi, muốn... Muốn trước khi ra đi gặp hắn một lần.”

“Mẫu hậu, người... Người đừng nói như vậy, người chỉ là bị hoảng sợ thôi, thân thể quá mức mệt nhọc thôi!” Hoàng thượng nắm tay thái hậu thật chặt, hô hấp bị kìm chế, nghẹn ngào khó khăn ai ủi Thái hậu.

Lúc này nhóm Hậu phi của Hoàng đế cũng chạy tới, Vạn Quý phi đứng đầu hậu cung, dáng vẻ muôn vàng đi tới. Bà cũng ngồi cạnh mép giường giống Hoàng thượng, trong mắt có lệ, chờ Thái hậu nhắn nhủ hậu sự.

Dao phi trong nhóm phi tử theo tới sau cũng một mặt bi thương, bà ta, chen đến trước mặt mọi người, thất thanh khóc rống: “Thái hậu, Thái hậu... Người nhất định phải khỏe lên!”

Thái hậu nghe mà phiền lòng, không đồng ý nhìn bà ta, hất mặt nói thẳng: “Phiền, phiền phiền...”

Hoàng thượng bị bà ta làm cho ồn ào vậy cả mặt đều là vạch đen. Thấy Thái hậu không ngừng kêu phiền, cơn tức vừa lên liền không nhịn được đạp Dao phi một cái.

“Hồ đồ, Thái hậu cần nghỉ ngơi!”

Dao phi bị đá một cái, đầu tiên là ôm bụng bị đá ngồi trên mặt đất nức nở một lúc lâu. Sao đó bà ta ngẩng đầu lên, dịu dàng bà bi thương giả đối trên mặt bỗng chốc thay thế bằng ngoan tuyệt, bà ta bỗng cười lạnh một tiếng, từ tốn đứng dậy, trong mắt là hận ý lãnh khốc vô tình.

“Hoàng thượng, đủ rồi!”

Bà ta quát một tiếng, đẩy chúng phi tần ở một bên ngồi xuống.

Hoàng thượng bị sự tương phản trước sau của bà ta làm cho không hiểu ra làm sao, trong đôi mắt lạnh như băng của ông đều là lạnh lẽo, soạt một tiếng đứng dậy, vọt tới trước mặt Dao phi, một phát túm chặt cổ bà ta.

Chúng phi tần kinh hô một tiếng, che miệng không nói chuyện, không ai cầu tình. Hoàng thượng tức giận, là mấy người có thể động sao? Đến Dao phi ngày thường là phi tử tốt nhất cũng lui ở một bên, mắt lạnh nhìn Hoàng thượng mang theo khuôn mặt dữ tơn bóp chặt cổ Dao phi.

“Ngươi có ý gì?”

“Khụ khụ... Buông ra, Hoàng... thượng, thả... thả thần thiếp ra, thần thiếp... khụ khụ, sai rồi!”

Dao phi kinh hãi, hoảng loạn vuốt bàn tay to đang siết cổ mình. Hôm nay là ngày Hoàng nhi bắt đầu khởi sự*, cướp ngôi bức vua thoái vị lửa sém lông mày, bà ta đã sớm không kìm được tâm trạng kích động. Vừa khéo Thái hậu phát bệnh, Hoàng thượng lại không kìm được nói ra chuyện không nên nói.

*Khởi sự: Phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang.

Trong lòng Dao phi trộm nghĩ Hoàng thượng há có thể không biết. Trong lúc bất tri bất giác Xương Ấp hầu đã điều động thị vệ trong cung, đến cấm vệ quân của Hoàng thượng cũng bị lặng lẽ đổi hết.

Hoàng thượng hoài nghi hôm đó Thái hậu gặp được một màn gà vịt bị chém đứt cổ vốn không phải ngẫu nhiên là có người tận lực làm vậy. Có lẽ chuyện đó là một cảnh báo, hoặc giả đây chính là tín hiệu khởi sự bức vua thoái vị.

Tay Hoàng thượng dần dần buông ra, ông do dự có nên dùng Dao phi làm con tin hay không. Vừa nghĩ đến đây ông lại siết chặt tay, hung ác siết chặt, nhấc cả cổ và bà ta lên quăng qua một bên.

Bịch một tiếng Dao phi bị ném lên một cái ghế khác, ghế dựa này phát ra tiếg động vỡ nát.

“ A! Sss...” (Mấy chữ sss là tiếng rên lúc bị đau, trong cv là chữ hí, chả biết để thế nào nên mình để vậy =))

Dao phi chịu đựng đau đớn đứng dậy, bà ta đỡ cánh tay phải bị trật khớp, cười đến đau thương, bước từng bước một về phía Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ hỏi ngài một câu, có phải ngài chưa từng yêu thần thiếp đúng không?”

Bà ta kéo bước chân nặng nề đi về phía Hoàng thượng, mỗi một bước đều rất nặng, tựa như tảng đá nặng ngàn cân ở trong lòng Mạc Thắng Các. Ngoại trừ Lạc phi ra ông không yêu một người nào cả, sủng ái Dao phi,... Chẳng qua cũng chỉ là một mặt ngụy trang của ông.

Nếu không phải trước mặt ông Dao phi để lộ ra nhiều dấu vết ông tuyệt sẽ không nghĩ đến Xương Ấp hầu và con trai mình lại có thể hợp tác cướp ngôi bức vua thoái vị.

“Ngươi thật ngu ngốc, Huyền Vương đã rất ưu tú rồi, ngươi hà tất phải liên hợp với Xương Ấp hầu cướp ngôi bức vua soán vị? Tương lai...” Ông ngồi xuống, muốn bình tĩnh nội tâm bất an.

“Đủ rồi, tương lai ư? Chuyện tương lai ai có thể nói chính xác?” Dao phi kéo thân thể bị thương, cách Hoàng thượng một bước thì dừng lại: “Chẳng phải ngài đã nói Thái tử vị vĩnh viễn là Thái tử sao, vậy còn nói chuyện tương lai cái gì? Liền tính có thể bãi bỏ Thái tử, nhưng Thanh Vương thì sao, hắn tốt lắm, ngài liền để hắn vào triều, đến Thanh Vương phi cũng vào triều góp vui? Chuyện này không tính, ngài trăm phương ngàn kế để Thanh Vương đến khu tai họa ở Nam bộ, chuyện này là có ý gì? Đừng nói với thần thiếp chuyện này chỉ vì rèn luyện Thanh Vương!”

Ánh mắt âm lãnh của Dao phi hung ác lướt về một vị phi tử ở đây, bỗng nhiên bà ta chỉ vào Vạn Quý phi nói: “Ngài xem, Vạn Quý phi chính là một bi kịch, cũng giống thần thiếp vậy, không chiếm được tình yêu đích thực của ngài, nhưng vẫn một mực cố chấp yêu ngài!”

Hoàng thượng nhìn Dao phi cách bản thân ngày một gần, nhìn bà ta cười đến quỷ dị, trong lòng thầm kêu không ổn. Nhưng mà Dao phi không giống trong tưởng tượng ông bổ nhào vào ông, giết chết ông, ông thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vạn Quý phi bị điểm danh, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập địch ý nhìn Dao phi: “Dao phi muội muội, chẳng lẽ chúng ta làm phi tử yêu Hoàng thượng không phải nên vậy sao?”

Một câu này của bà liền không nói gì nữa mà là tiếp tục nhìn Thái hậu nằm trên giường.

Thái hậu là người tốt, ở hậu cung chưa từng khắt khe với bà, bây giờ Thái hậu lại thành ra như này, trong lòng bà không ngừng khổ spr, đâu còn tâm tính để ý khúc mắc tình cảm của từng người? Bà chỉ có một đứa con gái là đủ rồi, con gái hạnh phúc vui vẻ là thoả mãn lớn nhất của bà. Những chuyện khác, bà không hy vọng xa vời, từ khi tiên cung trở đi, bà chưa từng hy vọng xa vời.

“Đúng, ngươi không hy vọng xa vời… Ta nên biết trước ngươi cứ bình bình đạm đạm không hy vọng xa vời như vậy mới là vũ nhục lớn nhất với ta!”

Dao phi lại cuồng loạn gào khóc, bà ta cười lạnh, gần như điên cuồng. Mục đích của hoàng nhi đã bại lộ, Hoàng thượng lại còn giả vờ như không biết, rõ là… làm lòng người lạnh lẽo. Vốn tưởng rằng Hoàng thượng yêu mình, còn có thể để lại cho ông một con đường sống, nhưng mà… Thì ra ông luôn diễn trò với mình.

“Điên rồi, người tới, giam Dao phi lại…”

Lời vừa dứt một đọi cấm vệ quân lập tức vọt vào, đầu mâu đồng loạt chỉ về phía Hoàng đế Mạc Thắng Các và các phi tần của ông.

Ầm! Tiếng nổ bên ngoài từng đợt tiếp từng đợt.

Hoàng đế Mạc Thắng Các đứng phắt dậy, dưới chân lảo đảo, ông vịn vào chiếc bàn tròn lớn bên cạnh.

“A…” Các phi tử sợ hãi hét lên, l*qđ kinh hoảng muốn chạy trốn lại bị cấm vệ quân xông vào một phát kéo lấy.

“Các ngươi… phản rồi!”

Hoàng thượng kinh hãi, quả nhiên là hôm nay.

Xương Ấp hầu nhanh chóng tiến vào, phất tay áo nhìn Hoàng đế, dùng tư thế người thắng nhìn từ trên cao xuống.

“Hoàng thượng, rốt cuộc ngài cũng tính sai rồi!”

Huynh đệ Chương Vũ Thành và Chương Vũ Hùng đều đến đây, hai huynh đệ một người chỉ huy cấm vệ quân bắt lấy các phi tử của Hoàng thượng, một người nắn lại cánh tay đã trật khớp của Dao Phi.

Dao phi mắt lạnh nhìn đám phi tử của Hoàng thượng bị huynh trưởng nhà mình sai người thô bạo trói lại, mang đi, đến Vạn Quý phi cũng không may mắn thoát khỏi.

Hoàng thượng ngã ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt, nhìn chòng chọc vào Chương Vũ Thành.

“Đừng nhìn ta như vậy, Hoàng thượng, ngài xem...” Hám nhận thánh chỉ từ trong tay một vệ cấm quân, phía trên đã viết xong việc thoái vị. Honàg thượng qua loa liếc mắt một cái, quả nhiên là thánh chỉ cho Huyền Vương tiếp vị

“Ấn một cái thôi, cái thánh chỉ này liền cười rồi. Hoàng thượng... ngài xem, ngọc tỷ là vi thần tìm hay là Hoàng thượng tự mình tìm thì mới tốt hơn?”

Hoàng thượng không rên một tiếng, ngồi ở đằng kia giương mắt nhìn.

“Người tới, giúp Hoàng thượng tìm ngọc tỷ!”

Thấy Hoàng đế bất động, Chương Vũ Thành rút bội đao của một thị vệ bên cạnh, chém một đao lên bàn tròn gỗ Nam màu đỏ.

Một đội thị vệ lập tức đến ngự thư phòng và nơi Hoàng thượng hay tới điều tra, chỉ cần tìm được ngọc tỷ này Hoàng đế Tây Việt liền đổi chủ.

Rất nhanh có một thị vệ nâng một chiếc khay màu vàng sáng tiến vào, đồ trong chiếc khay bị phủ bởi một mảnh vải lụa cũng màu vàng sáng.

Chương Vũ Thành nhìn màu vàng sáng kia, tay hơi run run, hai tay hắn dính chặt lấy miếng vải vàng nâng chắc tượng trưng cho địa vị của một quốc gia.

“A ha ha... đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng ta cũng chờ được. Hoàng thượng, con dấu... của ngài đi!”

Hắn kéo miếng vải màu vàng ra, ngọc tỷ huyết ngọc khắc rồng hiện lên trước mắt mọi người, dáng vẻ Hoàng đế vẫn kiên trì, xơ xác ngồi tại chỗ như đang chờ viện binh đến.

Rầm!

Chương Vũ Hùng một cước đá bay chiếc ghế dựa vướng víu, túm chặt cổ áo Hoàng thượng, cầm tay ông lấy ngọc tỷ. Nhưng tay Hoàng thượng nắm chặt, chết cũng không chịu mở ra.

“Được, Hoàng thượng không thể đóng dấu, vậy thì để vi thần làm thay vậy!”

Chương Vũ Hùng buông Hoàng đế ra, tự mình cầm lấy ngọc tỷ màu toát ra thứ ánh sáng màu đỏ, tay vì kích động mà run run.

Thái hậu bị tiếng vang này làm bừng tỉnh, ngồi dậy gào to: “Các ngươi làm gì thế hả?”

Ngọc tỷ vẫn chưa lấy xuống, Chương Vũ Hùng bị tiếng gầm giận dữ của Thái hậu làm cả kinh suýt thì rơi ngọc tỷ, tay bắn lại hơi run rấy, hung ác ấn ngọc tỷ lên thánh chỉ màu vàng, nở nụ cười đắc ý.

“Ai gia... Ai gia liều mạng với các ngươi!”

Tuy Thái hậu bị bệnh mà hồ đồ nhưng bà vẫn chưa hồ đồ đến nông nỗi cái gì cũng không rõ ràng.

Xương Ấp hầu tạo phản, bây giờ lại cưỡng bức hoàng nhi của bà tạo nên chiếu thư thoái vị nhượng quyền. Bà cố chấp chôgn người. Một thân áo trong chạy tới, muốn cướp lại ngọc tỷ.

“Thái hậu, người già không ngoan ngoãn nằm trên giường, đây là muốn làm cái gì? Cẩn thận đao kiếm không có mắt!”

Chương Vũ Hùng đẩy Thái hậu ra, lực đạo quá mạnh, đẩy Thái hậu văng vào cây cột, trên trán máu tươi chảy ròng ròng.

“Ngươi...” Mắt Thái hậu giật giật, hai chân khẽ đạp rồi nhanh chong không còn hơi thở nữa.

“Thái hậu... Thái hậu.. hu hu... “ Dương ma ma kinh hô một tiếng, giẫy ckhỏi sự giam cầm của cẩm vệ quân, chạy đến cạnh Thái hậu, ôm chầm lấy bà khóc lớn tiếng khóc kêu.

“Nâng ra ngoài!” Chương Vũ Thành chán ghét nhìn Thái hậu đã chết, khoát tay chặn lại nói: “Kéo cả nô tài ồn ào này xuống luôn.”

Cấm vệ quân nhanh chóng đi vào khiêng thi thể Thái hậu đi, ngay sau đó Dương ma ma khóc suốt cũng bị đánh cho bất tỉnh rồi khiêng ra theo.

Ẩn trong đám người, một phụ nhân áo đen lộ ra nụ cười âm trầm, nửa khuôn mặt bà ta bị vết sẹo do bỏng bởi nụ cười này mà trở nên lạnh lẽo đáng sợ. Chỉ nhìn một lát bà ta liền tung người một cái, lặng yên rời đi.

Cổng thành đã bị công phá, trong hoàng cung đa số cấm vệ đã bị chế ngự. Trong chốc lát tiếng vang của pháo dừng lại, trở nên yên tĩnh theo thành công của Xương Ấp hầu, nhưng trên tường thành đã chất đày thì thể của cấm vệ quân, nơi nơi cắm đầu mũi tên, mùi máu tươi mà khói đặc gay mũi.

Một đội quân ngự gần vạn người lặng lẽ di chuyển trong rừng rậm bên ngoài cách hoàng cung không xa, người nọ dẫn đầu liếc khói lửa dày đặc ngya trước mắt và những bóng người mơ hồ qua lại như con thoi trong bóng đêm, đại khái đang suy đoán số lượng binh lính canh giữ ở cổng thành.

“Đi, cứu giá, thành bại chỉ ở hành động này!”

Trong đêm tối tròng mắt ông như của loài ưng phát ra vài tia sang, nhìn không rõ khuôn mặt. Bàn tay to vung lên, vạn huynh đệ theo sau tới đồng loạt hưởng ứng, nahnh chóng tấn công vào cổng thành.

Trong cung Từ Ninh, Chương Vũ Hùng đóng ngọc tỷ, nâng thánh chỉ lên cười ha hả. Hoàng thượng vẫn ngồi im không nhúc nhích, đúng lúc này Huyền Vương cũng nhấc chân tiến vào.

“Sao rồi?”

Hắn áy náy thoáng nhìn phụ hoàng, lại lia mắt nhìn về phí mẫu phi mình, cuối cùng mới đặt lực chú ý phía trên thánh chỉ trong tay Chương Vũ Hùng.

Thành công rồi? Cứ dễ dàng như vậy mà thành công sao? Hắn có phần không dám tin, dụi mắt. trên thánh chỉ kia Nội dung và dấu ngọc tỷ, tất cả đều là sự thật. Hắn… Mạc Liễm Kỳ, sau này sẽ là chủ nhân của Tây Việt quốc.

“Nghịch tử!”

Hoàng thượng trở nên hung bạo, dưới cơn giận dữ thừa dịp Mạc Liễm Kỳ đang kích động, ông hung ác cho hắm một cái tát. Mọt tiếng bốp vang lên Mạc Liễm Kỳ bị đánh cho đầu nghiêng qua một bên.

“A Kỳ…”

“Hoàng nhi…”

“A Kỳ…”

Ba người trăm miệng một lời.

Mạc Liễm Kỳ vuốt nửa bên mặt bị phụ hoàng đánh, đầu lưỡi trong miệng cuộn một vòng, nhổ ra một búng máu, không cáu không giận nhìn Hoàng thượng. Sau một lúc lâu hắn khẽ cười một tiếng, tựa hồ là trào phúng, cũng không biết hắn trào phúng bản thân hay trào phúng Hoàng thượng.

Hoàng thượng thấy hắn như vậy lại càng giận không kìm được, chỉ vào hắn nửa ngày cũng không nói nổi một câu.

Rầm!

Lại một tiếng pháo nổ, chấn động mọi người trong phòng hơi choáng váng.

“Chuyện gì?”

Chương Vũ Thành nhìn huynh đệ nhà mình và Mạc Liễm Kỳ, bọn họ đã khởi sự thành công, sao còn có háo vang?

“Ha ha ha…”

Hoàng đế Mạc Thắng Các cười to một tiếng, một phát túm lấy thánh chỉ màu vàng trong tay Chương Vũ Hùng, xé thành hai nửa.

“Chuyện này… Chuyện này không thể…”

Dao phi tiến lên trước cướp lấy thánh chỉ lại bị Hoàng đế đẩy ra, bà ta lắc lư thân thể hai cái, mồ hôi chảy ròng nhìn chằm chằm huynh trưởng mình.

Lúc này một đống người vọt vào, mũi kiếm nhắm thẳng vào binh mã Chương Vũ Thành mang tới, thế lực hai bên ngang nhau, rõ ràng đã hình thành thế giằng co.

Một người xuất hiện ở cửa, hồng trang đồng thanh giáp, bóng dáng cao lớn rắn rỏi ngăn ở cửa, ông vào nhà trước, dừng một chút.

Người lãnh binh cứu giá lần này là Dịch Trường Hoa.

Tại giây phút nhìn thấy một đống binh mã kia, Dao phi liền ngã ngồi trên ghê, trong miệng không ngừng nói: “Xong rồi!”

Dịch Trường Hoa chắp tay với Hoàng thượng một cái, đôi mắt như loài ưng lướt qua từng người trong phòng sau đó mới từ tốn nói: “Hoàng thượng, chúng ta đã tầng tâng lớp lớp bao vây nghịch tặc làm loạn phạm thượng!”

Ông không nhiều người đến, tất cả đều là cấm vệ quân Hoàng thượng bí mật sắp xấp cho ông, võ công kỳ cao, có gần vạn người. Vốn tưởng sẽ có một trận ác chiến nhưng ông không dự tính được người Chương Vũ Thành mang đến cũng chỉ có hai vạn, nhanh chóng bị một vạn người ông dẫn dắt làm cho quân lính tan rã.

Khinh miệt liếc huynh đệ Chương Vũ Thành một cái, Dịch Trường Hoa lại nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, xử trí phản tặc như thế nào?”

Ông đang đắc chí bởi thành công dễ dàng, nhưng không ngờ...

“Ha ha ha...”

Chương Vũ Thành ngửa đầu cười to, sau khi cười xong là biểu cảm nghiêm túc, sống nguội, ngoan tuyệt, sát phạt, quả quyết.

“Hoàng thượng, ngươi đã tính sai rồi, cho nên... ngươi thua!”

Ngay sau đo lại một đội binh mã xông tới, phòng lập tức chật ních người. Trì thuẫn binh* và cung viễn thủ ở phía trước, trong căn phòng sáng ngời đầu tiễn nhuỗm ánh sáng lạnh lẽo. Cửa đã bị chặn đến giọt nước không lọt, ngay cả một con ruồi cuxng đừng mơ tưởng vào được.

“Ngươi cho rằng... nhân thủ mai phục trong viện tại tường thành này chỉ có mấy vạn thôi ư? Ngươi cho là... ta không biết ngón tay ngươi luôn gõ trên mặt bàn là đang chờ viện binnh đến?” Chương Vũ Thành xoay người, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đỏ bừng, nhìn một phòng chật ních nhân mã ba phái đang đao giáo hắm vào nhau, sau đó chậm ria xoay người, đối mặt lần nữa với Hoàng thượng và Dịch Trường Hoa đã bị giữ chặt: “Hai vạn nhân mã này chỉ là cơ sở thử nước mà thôi, các ngươi sao, nực cười thật, vô cùng ngu dốt. Cho rằng một vanh cao thủ là có thể chuyển bại thành thắng, xoay chuyển càn khôn ư?”

Tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài vẫn còn tiếp tục, tiếng kêu sợ hãi thảm thiết của cung nữ thái giám liên miên không ngừng, pháo lại vang lên đứt quãng, liên tục hai khắc chung.

Người trong phòng không động, cùng đợi một khắc giao tranh cuối cùng của song phương. Chương Vũ Thành cũng không nắm chắc cho lắm, nếu năm vạn binh mã của ông ta không thể kiềm chế một vạn cao thủ của Dịch Trường Hoa, cuối cùng người thất bại là ông ta.

Cuối giờ hợi, đường nét của lậi càng chỉ ngay giờ tý.

“Báo...”

Một tiếng báo dài của tên lính truyền đến, người chưa đến tiếng đã đến trước rồi, ngay sau đó một binh lính mặc khôi giáp màu đen quỳ gối trước mặt Chương Vũ Thành.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, yên tính đến mức kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

“Báo cáo Hầu gia, kẻ địch đã bị tiêu diệt toàn bộ, quân ta đại thắng!”

Tiêu diệt toàn bộ...

Đại thắng...

Hai câu đơn giản ngắn gọn này vẫn quẩn quanh bên tao Dịch Trường Hoa, kiếm trong tay ông rơi xuống đất keng một tiếng. Lần này, nếu tướng quân Uy Trấn trú đóng trăm dặm ngoài kia có thể chạy về, bọn họ vẫn còn một đường sống, nếu không thể chạy về...

Đột nhiên ông trừng mắt liếc Dao phi, đều là đám đàn bà, bà ta chọc chuyện đang yên đang lành bức vua thoái vị làm cái gì, con trai bà ta vốn có thể kế thừa Đại Thống. Rõ là... Ông không còn lời nào để nói, người ta đã nghĩ đến họ ngoại chuyên quyền, ông có thể nói cái gì nữa chứ.

Hoàng thượng vẫn một mặt trấn định, sự đã đến nước này, hiện tại điều ông có thể làm là chờ đợi. Về phần chờ đợi ai, chính ông cũng không biết, tướng quân Uy Trấn có thể đuổi tới kịp không? Thanh Vương có thể tại giây phút này trở về gấp cứu giá? Đây không phải những chuyện trong phạm vi lo lắng của ông, lúc này ông chỉ muốn giết đồ đê tiện Dao phi.

Ông hận bản thân mình, lúc trước không nên sủng ái bà ta, không nên rước lấy tai vạ lớn nhường này. Cơn giận dữ bốc lên, ông một phát quơ lấy ấm trà bên cạnh, hung ác ném vào đầu Dao phi.

Dao phi nhoáng lên một cái, không thấy động tác của Mạc Thắng Các, lúc phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi.

Bốp!

Tức khắc đầu Dao phi bị rách một mảng lớn, có thể thấy được xương sọ lành lạnh. Bà ta đau nhói, vội vàng che lại.

“Dao muội!”

“Mẫu phi!”

Lại là trăm miệng một lời.

Dao phi trợn hai mắt, nhìn chằm chằm Hoàng thượng Mạc Thắng Các, nam nhân bà ta một mực thương yêu này. Bà ta thực không nên giả giá chân tâm, thực không nên...

Máu tươi trên đầu chảy càng nhiều, trên tay, trên quần áo, trên đất, tất cả đều là máu của bà ta. Bà ta lắc lư mấy cái, vươn tay về phía Hoàng thượng, giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Hoàng thượng...”

Chưa dứt lời bà ta đã ngã xuống, chết không nhắm mắt. Trong hai mắt tràn đầy không cam lòng, Mạc Thắng Các bắt được một chút quyến luyến cuối cùng kia, là quyến luyến sinh mệnh, hay không buông ta ông?

“Dao muội...”

“Mẫu phi... “

Huynh đệ Chương Vũ Thành và Huyền Vương ôm thi thể Dao phi thất thanh khóc rống.

Tiếng khóc vang tận mây xanh, cảm động đất trời, kể rõ huynh muội tình thâm và đế vương quả cảm vô tình, còn có chuyện... Một hồi chiến tranh tàn khốc nhất trong thâm cung.

Từ xưa đế vương vô cùng vô tình. Dao phi bà ta không đưa ra chân tình, lại càng không nên tham luyến quá nhiều...

"Giết, giết hắn..."

Chương Vũ Thành vô cùng đau đớn, ôm thi thể Dao phi mắt lạnh nhìn Hoàng đế.

Hoàng thượng bị ông ta đỏ mắt nhìn mà hoảng sợ, bất giác lui về phía sau: "Ngươi không thể... trẫm... trẫm là Hoàng đế... ngươi không thể giết trẫm!"

Tay binh lính cầm kiếm cũng run rẩy, kềm kẹp trong tay hắn chính là Hoàng thượng, là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, lúc hắn xông vào sao không nghĩ đến điểm này chứ. Sớm biết phải giết Hoàng thượng, bất kể thế nào hắn cũng không xông lên đầu tiên kềm kẹp Hoàng thượng.

Hắn đương do dự thì Chương Vũ Thành đã một cước đá văng hắn, tự mình tóm lấy thanh kiếm, đặt trên cổ Mạc Thắng Các, "Ngươi, thực, đáng, chết!"

"Không..."

Dịch Trường Hoa hoảng sợ rống to một tiếng, chấn động trời cao.

Tay nâng kiếm sắc, bạch quang lóe sáng, trên đầu Hoàng đế Mạc Thắng Các máu tươi bắn ra, sau đó lăn xuống mặt đất. Cặp mắt trợn trừng kia cũng giống Dao phi vậy, chết không nhắm mắt.

Ầm!

Thi thể Hoàng đế thẳng tắp đổ xuống, hất lên một lớp bụi bậm, tại lúc không ai nhìn thấy, trong không khí tản ra rồi lại rơi xuống.

Rầm!

Viện quân của tướng quân Uy Trấn vẫn chưa tới thì viện quân của Chương Vũ Thành đã tới đây trước một bước.

"Người tới, trói Dịch Trường Hoa lại, nhốt vào đại lao!"

Chương Vũ Thành híp mắt nhìn huynh đệ nhà mình, lại nhìn Mạc Liễm Kỳ, cất cao giọng nói.

"Hoàng thượng băng hà, để lại di chiếu phế thái tử, lập Huyền Vương, đăng cơ ngay hôm nay!"

Từ sau khi Dao phi bị Hoàng đế giết chết, Mạc Liễm Kỳ liền mất hồn mất vía, lại thấy cậu mình một kiếm chặt đứt đầu phụ hoàng, hắn đã cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Trong một đêm cha mẹ đều mất, nước phá nhà không trở lại nữa!

Hán tử có mạnh mẽ hơn nữa cũng sẽ ngã xuống. Ngay tại lúc Chương Vũ Thành tuyên bố hắn lên ngôi, hình như hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, còn chưa kịp suy xét đã hôn mê bất tỉnh.

Đêm tối được thay thế bởi bình minh, tia sáng phía chân trời cắt qua màn che đêm tối, vén lên một ngày mới, vẫn yên tĩnh nhưng là một buổi sáng hoàn toàn khác, vẫn hoàng cung ấy nhưng chủ nhân đã khác.

Thùng thùng thùng!

Tiếng chuông lâm triều gõ vang, giờ Mẹo.

Các đại thần lục đục đi tới đại điện nhưng chậm chạp không thấy bóng dáng Hoàng thượng. Thường ngày Dương công công đứng phía trên triều điện cũng biến thành Lưu công công không hay tới, chuyện này... vẫn không thể làm các đại thần hoài nghi.

"Tân đế giá lâm!"

Theo một tiếng kêu dài chói tai của Lưu công công, Mạc Liễm Kỳ một thân long bào màu vàng từ sau điện bước chân vào chính điện, hắn vung tay áo, cao lớn tuấn tú đứng trên đài thật cao, long ỷ vàng son rực rỡ ở sau lưng hắn.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Xương Ấp hầu dẫn đầu quỳ xuống, lúc này các đại thần mới phản ứng kịp, Hoàng triều Tây Việt đổi chủ rồi.

Lúc này đảng Thái tử mới ý thức được Thái tử kim thiên không ở trên triều, xảy ra đại sự rồi.

"Huyền Vương, ngươi... ngươi to gan, long bào thiên tử là bất luận kẻ nào cũng có thể mặc sao?"

Thái phó đại nhân cả đầu hoa râm đứng trong điện, nửa số người vẫn còn đứng, chỉ có số ít đảng Huyền Vương quyết định nhanh chóng quỳ xuống.

Vút vút!

Rầm!

Ngoài điện vang lên tiếng công cửa và tiếng mũi tên bắn tới.

Chốc sau một đội nhân mã mặc áo đen khôi giáp xông vào đại điện, đao kiếm trong tay nhắm thẳng vào các đại thần không quỳ xuống. Các đại thần bị dọa hơi run rẩy, hơn phân nửa bị dọa đến hai chân mềm nhũn, quỳ xuống. Sinh mạng là đáng quý, ai cũng không dám lấy tính mạng mình ra nói đùa. Rất nhiều đao kiếm trước mặt thế này, tôn nghiêm và quật cường là cái thá gì chứ?

Huyền Vương, không, lúc này là tân hoàng, trên khuôn mặt Hoàng đế tuấn dật trẻ tuổi của Tây Việt quốc hiện ra chút ý cười, đó là nụ cười tàn nhẫn quả quyết.

Xương Ấp hầu, cậu hắn muốn nắm triều chính, há có thể không biết? Giết phụ hoàng hắn còn hại chết mẫu phi hắn, món nợ còn lâu mới có thể đền tội này đưa ngôi vị Hoàng đế tới cho ông ta hưởng công lao. Hắn không hiếm lạ, mãi đến hôm qua đầu phụ hoàng lăn bên chân hắn, hắn mới thực sự hiểu rõ trong lòng phụ hoàng tán thưởng hắn. Nhưng mà, đã muộn.

Hắn tuyệt không thể, tuyệt không để Xương Ấp hầu bên họ ngoại chiếm lấy triều đình. Tây Việt là họ Mạc. Huyền Vương che giấu ý cười tàn nhẫn nơi khóe miệng.

Giọng nói uy nghiêm của tướng quân Uy Trấn truyền đến, sau đó các đại thần liền nhìn thấy tướng quân Uy Trấn dẫn dắt một đội nhân mã xông vào đjai điện, quân Du Gia giáp đỏ và phản tặc Xương Ấp hầu giáp đen lập tức hình thành thế giằng co, song phương bày trận thế, giương cung bạt kiếm, vận sức chờ phát động.

“Mười vạn đjai quân ta nhận được tín hiệu cầu viện của Hoàng thượng, suốt đêm rong ruổi, không ngờ phạm thượng tác loạn lại là lão tặc Xương Ấp hầu ngươi.” Du tướng quân di chueyẻn thân hình cường tráng đến trước mặt các vị đjai thần: “Các vị đjai nhâ, Hoàng thượng đã băng hà, là lão tặc Xương Ấp hầu này sát hai Hoàng thượng, chúng ta nên đòi lại công bằng cho Hoàng thượng, giết tên loạn thần tặc tử này.”

“Ha ha ha…”

Xương Ấp hầu liếc huynh đệ Chương Vũ Hùng nhà mình một cái, sau đó lại cảm giác được ánh mắt quái dị của Mạc Liễm Kỳ quét tới đây, cảm thấy có pầhn không hợp lý. Nhưng vẫn kiên trì lạnh giọng nói: “Du tướng quân, tiên đế đã qua đời, lúc này Huyền Vương đứng đầu, còn không mau báo kiến tân đế?”

“Ngươi dám…” Ánh mắt Du tướng quân run lên, tương đối thâm ý liếc tân đế đứng trước ghế rồng một cái: “Được, bách quan bái kiến tân đế, nhưng loạn thần tặc tử gặp là giết, tuyệt không thể lưu!”

Ông soạt một tiếng rút ra bội kiếm, chỉ vào yết hầu Xương Ấp hầu.

“Ngươi… Ngươi chsinh là hung thủ sát hại Hoàng thượng!”

“Ngươi nói lắm như vậy, sao dám một mực chắc chắn là ta giết tiên đế?” Xương Ấp hầu cười lạnh nói, ông ta vô cùng tin tưởng chuyện tối hôm qua, công tác giữ bí mật vô cùng tốt. Trừ phi có người để lộ bí mật, mà người đó…

Ông ta nhìn về phía Huyền Vương cao cao tại thượng, híp mắt.

Là hắn!

“Không sai, chính hắn… Xương Ấp hầu một kiếm chém đầu phụ hoàng, phụ hoàng…”

Huyền Vương bi thương quỳ trên mặt đất, ngửa mặt lên trời thét dài.

“Thù này không báo, con thề không làm người!”

Huyền Vương bi thương trong chốc lát rồi đứng lên, trong đôi mắt không lãnh không có chút độ ấm nào, cũng soạt một tiếng rút ra bội kiếm bên hông của thị vệ bên cạnh, mũi kiếm trực chỉ Xương Ấp hầu.

Xương Ấp hầu ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha… Giỏi, không hổ là cháu trai ngoại của ta, biết cách lợi dụng cậu, giỏi giỏi giỏi…”

Huynh đệ của hắn Chương Vũ Hùng lễ bộ thị lang cũng hơi lui về sau một bước, thối lui đến trước huynh trưởng nhà mình, cùng ông ta lưng đối lưng tạo tư thế phòng thủ.

“Đại ca, chúng ta bị lừa!”

“Ừ… Tốt, A Kỳ trưởng thành rồi, biết lợi dụng chúng ta, chúng ta…” Chương Vũ Thành nhỏ giọng nói vài câu bên tai Chương Vũ Hùng.

Chương Vũ Hùng nghe xong cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt tro tàn lướt qua một tia sáng.

“Bây giờ mà còn thương lượng mưu kế hại người cái gì?”

Du tướng quân hét to một tiếng, lợi kiếm cắt qua cổ một binh sĩ, binh sĩ mặc giáp đen lập tức ngã xuống đất, trên cổ là một đường máu đỏ tươi, sau đó hai tay ôm chỗ máu tươi chảy ra ào ào, chết.

Kiếm của Du tướng quân vẫn chưa dừng lại, lại tiếp tục nhắm vào cổ Chương Vũ Thành, chương Vũ Thành ngược lại phản kháng. Ông ta rút kiếm của mình ra, một cước nâng binh lính nằm trên đất lên, đá về phía Du tướng quân.

Chương Vũ Hùng nhân cơ hội giữ chặt tay huynh trưởng, cùng nhau chạy ra ngoài điện. Người ở đây rất nhiều, không tiện kìm kẹp Huyền Vương làm con tin. Ông ta chạy kỳ thực là giương đông kích tây, mục đíhc thực sự là Huyền Vương.

Du tướng quân thấy huynh đệ Chương Vũ Hùng chạy trốn lập tức sai ngườid duổi theo, đjai điện rộng rãi, người chen vào liền có vẻ chật chội. Binh lính chạy ra ngoài không kịp thoát ra, Chương Vũ Thành đã thả tay huynh đệ mình, quay người về phía sau nhảy một cái, dẫm lên đỉnh đầu các đjai thần đến cạnh Huyền Vương, lui lại rút kiếm đâm về phía Huyền vương.

Còn Chương Vũ Hùng phân thân thay ông ta chắn trở ngại, đánh với Du tướng quân.

Bên trong nhất thời hỗn loạn, văn thần ào ào tránh né từ tán, một đám thất kinh tránh đông lủi tây, ôm đầu ru rú tjai chỗ không người, giấu mình.

“Tất cả dừng tay…”

Rốt cuộc Chương Vũ Thành cũng là cao thủ, nhiều năm che giấu thực lực, xa không chỉ chút thực lực bức vua thoái vị đêm qua. Huyền Vương là cháu trai của ông ta, võ công lộ số hắn ắt rõ ràng, liền dễ dàng giữ chặt Huyền Vương, gác kiếm trên cổ hắn.

“Cháu trai tài giỏi của ta, ngươi thật biết cách xem thời thế nhỉ! Đến cậu ruột cũng bán, chúng ta có chỗ nào thực xin lỗi ngươi hả?”

Ông ta tức giận, kiếm gác trên cổ Huyền Vương cứa vào da thịt một ít. Trên cổ Mạc Liễm Kỳ lập tức xuất hiện vệt máu.

Du tướng quân kinh hãi: “Hoàng thượng!”

Sự đã đến nước này, ông đã cho rằng Huyền Vương là Hoàng thượng cua rmình.

Đêm qua ông nhận được tin tức của Huyền Vương, biết Xương Ấp hầu muốn tạo phản bức vua thoái vị, nâng đỡ Huyền Vương thượng vị liền tương kế tựu kế kéo dài thời gian vội tới cứu giá. Lại nói tiếp, tiên đế là ông hại chết cũng là bản thân Huyền Vương hại chết.

"Mau tránh ra, mau báo bọn chúng tránh ra..."

Chương Vũ Thành hắng giọng, ông ta đã giết đỏ cả mắt rồi, lúc này nếu không tóm lấy cơ hội, huynh đệ bọn họ đều mất mạng cả.

Du tướng quân thừa dịp Chương Vũ Hùng đắc ý thất thần trong chốc lát, một long trảo thủ túm lấy yết hầu ông ta, mắt lạnh nhìn Chương Vũ Thành.

"Ngươi... buông Hoàng thượng, bằng không đừng trách tay mau tay bóp nát yết hầu của hắn."

Hai phe giằng co lẫn nhau, nhưng Du tướng quân nhiều người, dẫu Chương Vũ Thành có thả Huyền Vương đi chăng nữa cũng không thoát được. Ông ta thầm tính toán trong bụng, cảm thấy buông bỏ huynh đệ nhà mình vẫn có thể giành được một đường sống cho bản thân.

Đáy mắt Chương Vũ Thành thoáng hiện xin lỗi. Chương Vũ Hùng đã hiểu rõ ý tứ huynh trưởng nhà mình. Ông ta cũng không muốn sống nữa, chính là thế cục như bây giờ đừng nói đường sống, chính là có thể giữ được toàn thây hay không cũng là một ẩn số.

Đã hạ quyết tâm, ông ta ngước mắt nhìn huynh trưởng nhà mình, hai mắt nhắm nghiền. Ngay cả như vậy sao không để một người còn sống?

Chương Vũ Thành hiểu rõ ý tứ đệ đệ, đệ đệ, kiếp sau ca ca báo đáp đệ! Ông ta ngoan tuyệt kéo Huyền Vương mở một đường máu, túm tay Mạc Liễm Kỳ nhảy một cái rời khỏi đại điện.

"Mau bắt lấy hắn!"

Du tướng quân ngoan tuyệt, kiếm trong tay xoẹt một tiếng, ngoan tuyệt, quả quyết.

Bịch một tiếng, Chương Vũ Hùng vừa rồi rõ ràng còn sống sờ sờ, lúc này lại là một thi thể. Ông ta nằm trên mặt đất, thi thể bị vô số người giẫm đạp qua, gần như trở thành bánh thịt.

Ngoài điện vô cùng rộng rãi, cơ hội chạy trốn nhiều hơn trong điện.

Ông ta thất sách, không ngờ kế hoạch bản thân khổ tâm tiến hành lại bị một Huyền Vương nho nhỏ đập tan. Ông ta thật khờ, lại có thể nghĩ người thân sẽ không để ý bản thân chuyên quyền.

Kiếm trong tay một đường chém giết, lúc cách tường thành không xa lại nhảy tiếp, nhưng không theo Huyền Vương mà là tự mình nhảy lên đầu tường cao đến mấy trượng.

Huyền Vương bị ông ta điểm huyệt, đứng ở dưới đầu tường, không nhúc nhích chờ viện binh đến. Đều do hắn lúc trước không học võ công cho giỏi, còn cố tình bái Chương Vũ Thành làm thầy. Hắn hận bản thân vô năng, bất lực đối mặt Chương Vũ Thành kiêu ngạo ương ngạnh.

Một màn phụ hoàng bị chém đầu đêm qua luôn quanh quẩn trong lòng hắn, không xua được. Hắn không muốn nhưng nếu phụ hoàng không chết hắn tuyệt không thể đảm đương Hoàng đế được.

Sự thực Thanh Vương sớm khôi phục ở ngay trước mắt, hắn không có cách bỏ qua. Gần hai tháng tới nay mỗi ngày phụ hoàng đều triệu kiến Thanh Vương, ở ngự thư phòng lén lút nghị sự.

Hắn thừa nhận bản thân ghen tị, hắn hận bản thân không thể thông minh bằng Thanh Vương, nhưng hắn thực sự ưu tú không phải sao? Vì sao phụ hoàng không nhìn thấy những điểm tốt của hắn? Trước kia là vậy vì có Thái tử, bởi đó là huyết mạch Hoàng hậu lưu lại. Nhưng bây giờ thì sao, Thanh Vương mới mười tám tuổi, trẻ tuổi hơn hắn lại khôi phục được thị lực và trí thông minh, có khả năng hơn hắn, hắn thực sự sắp điên rồi.

Mẫu phi nói không sai, hắn không thể nhìn bản thân không đứng dậy nổi, hắn có thể sóng vai với Thanh Vương, cũng như cùng nổi danh với Thái tử, bởi vì hắn có thể, có thể làm được, không tin thì thử xem. Hắn tin tưởng mẫu phi, nữ nhân luôn yêu phụ hoàng sâu sắc lại bị coi là quân cờ mà đùa giỡn.

Nếu không phải Du tướng quân từng được mẫu phi trợ giúp, hắn cũng tuyệt không có khả năng thuận lợi trở thành đế vương Tây Việt. Thật đúng là trời không diệt hắn!

Hiện tại chuyện hắn phải làm chính là chờ Thanh Vương trở về, sau đó... giết hắn!

Chương Vũ Thành chạy thoát, truy binh đuổi đến, Du tướng quân giải huyệt đạo của hắn.

"Hoàng thượng, để ngài bị hoảng sợ rồi!"

Chúng tướng sĩ quỳ trên mặt đất, bái kiến tân hoàng của họ.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Tiếng hô vạn tuế núi thở vang vang, vang tận mây xanh. Mạc Liễm Kỳ ngẩng đầu nhìn mây, mây này thật trắng.

Mặc Dật Hiên đi đến cạnh hắn, không nghĩ đến vui sướng sau khi thành công, hắn nghĩ là một chuyện khác. Hiện tại Dịch Cẩn Ninh đã tới đâu?

Lúc này Dịch Cẩn Ninh đang cùng Mạc Liễm Sâm cả đêm chạy về Cẩm Thành, bọn họ lén lút rời khỏi khu tai họa Nam bộ trước đại hội. Nô Nhi và một thị vệ thiếp thân của Mạc Liễm Sâm giả vờ như họ đang ngồi trong xe ngựa.

Tránh thoát nhiều lần vây diệt đuổi giết, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm mệt mỏi không chịu được. Ba ngày, chạy chết năm con khoái mã, đêm nay là có thể đến Cẩm Thành rồi.

Nhưng mà hết thảy... đã không còn kịp, tiên hoàng đã qua đời, tân hoàng đăng cơ, Mạc Liễm Sâm trở thành gian tế của Nam Lăng.

Trong hoàng cung đang lén lút thương lượng một mưu kế khác nhằm vào Mạc Liễm Sâm...