Cả toán người cùng đi tới, nhị di nương thấy cháu gái nằm trên đất hôn mê bất tỉnh lập tức khóc thét: “Nhược Lan, ôi đứa bé số khổ của dì, cháu làm sao vậy? Đừng doạ dì, nếu cháu xảy ra mệnh hệ gì ta phải ăn nói với mẹ cháu như nào đây?” Thực ra, cùng lắm bà chỉ là dì của Chương Nhược Lan, không thân thiết lắm.
Dịch Cẩn An cau mày, giành nói: “Di nương, chuyện này không liên quan đến Ninh Nhi muội muội!”
Dịch Cẩn Ninh ngước mắt lạnh lùng nhìn nàng ta diễn trò, im lặng không nói chuyện. Nàng ta nói vậy, coi như chuyện không liên quan đến bản thân nàng thì cuối cùng bản thân vẫn không thoát khỏi liên quan.
Nhị di nương sai người đưa Chương Nhược Lan vào trong nhà, lại sai người đi tìm đại phu đến khám bệnh, quay đầu lại mắng Dịch Cẩn Ninh: “Ngươi thật biết gây chuyện, buổi sáng vừa mới gây ra chuyện nha hoàn bị roi mây quất, chẳng bao lâu lại gây thêm chuyện, hại biểu muội của ngươi thành ra như vậy? Đúng là sao chổi!”
“Đợi Nhược Lan tỉnh rồi hỏi cũng không muộn!” Dịch Trường Hoa không đổi sắc mặt, nói.
Một viện đầy người không ai nói lời nào, ánh mắt Dịch lão gia sắc bén nhìn Dịch Cẩn Ninh, vẻ mặt mơ màng không biết đang nghĩ gì, ông cảm thấy từ sau lễ cập kê, đứa con gái này như có điều thay đổi. Ánh mắt ư? Hay là thái độ? Đều có, trước kia nó sẽ không nhìn thẳng vào mắt mình, càng không nhìn mình bằng ánh mắt âm trầm như vậy.
Gã sai vặt bên kia cầm bái thiếp của Tướng phủ đi mời thái y trong cung. Thái y bắt mạch, băng bó vết thương, lấy thuốc rồi dặn dò: “Tiểu thư chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, lần sau cẩn thận hơn là được!”
“Không có gì đáng ngại? Không có gì đáng ngại mà lại hôn mê à? Rốt cuộc ông có phải thái y không vậy?” Nhị di nương tự coi mình là chủ mẫu đương gia, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của Dịch Thừa tướng cứ thế mắng, mắng đến mức lão thái y không ngóc đầu lên được.
Sắc mặt Dịch Thừa tướng trở nên xanh mét, nhị di nương vẫn không biết điều dừng lại: “Không phải thái y thì đừng ở đây làm mất thời gian nữa, thu dọn quần áo rồi cáo lão hồi hương đi!”
Dịch Trường Hoa không nghe nổi nữa, tát nhị di nương một cái khiến bà nổ đom đóm mắt. Bà ôm mặt dậm chân: “Lão gia!”
Thái y cũng không phải người dễ đối phó, hừ lạnh một tiếng nói: “Lão phu hành y nhiều năm, mặc dù y thuật không siêu việt nhưng cũng không hồ đồ đến mức bị thương ngoài da cũng không khám ra được. Nếu không phải vì thể diện của Dịch Thừa tướng thì lão phu cũng chẳng muốn đặt chân lên cái nơi không khí ngột ngạt này!”
Chương Nhược Lan bị máu của mình doạ cho ngất, nhị di nương muốn kiếm cớ, lại thấy cháu gái xỉu liền hận không thể đánh gãy xương Dịch Cẩn Ninh, vậy nên mới không thèm bận tâm nhiều, lập tức mắng chửi lão thái y một trận. Bây giờ phục hồi tinh thần lại mới thấy bản thân mình quá lỗ mãng, vội vàng nhận tội với lão thái y.
Lão thái y khoát khoát tay, thu dọn hòm thuốc xong cũng không quay đầu lại, cứ thế đi ra ngoài, ông quyết định cả đời này sẽ không bao giờ trở lại Tướng phủ để khám bệnh nữa.
Đến khi Chương Nhược Lan tỉnh dậy, Dịch Trường Hoa liền mở miệng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chương Nhược Lan nức nở nhìn Dịch Cẩn An một cái, thấy nàng ta gật đầu liền nói: “Cháu vốn cùng An tỷ tỷ đi tìm Ninh tỷ tỷ chơi, nhưng thật không ngờ Ninh tỷ tỷ nói tỷ ấy bị trật chân không muốn chơi với cháu, còn đẩy cháu một cái, hu hu… Cháu bị ngã va vào núi giả!”
“Ngươi nói láo, sao ta có thể không để ý tới ngươi? Biết được ngươi ngủ lại đây, ngay cả trâm bích ngọc ta yêu thích nhất cũng lấy ra chuẩn bị tặng ngươi. Vậy mà ngươi lại muốn khiến ta bị oan ức!” Trong mắt Dịch Cẩn Ninh đong đầy sương mù, những giọt nước mắt rơi mãi không dứt đã nói lên tất cả ẩn nhẫn và uất ức của nàng.
Dịch Trường Hoa trầm ngâm nhìn chăm chú cây trâm bích ngọc trên tay nàng, sắc mặt âm trầm không nói lời nào. Nhị di nương lại ầm ĩ trách mắng Dịch Cẩn An: “An Nhi, nếu con đã nhìn thấy sao không ngăn cản Ninh Nhi, ngộ nhỡ biểu muội con xảy ra chuyện gì, xem con nói năng như nào với Hầu gia!”
Chương Nhược Lan nổi cáu, Dịch Cẩn Ninh còn dám cãi lại? Nàng ta chỉ vào mũi nàng nhưng không mắng được, đành phải lôi kéo Dịch Cẩn An bên cạnh làm đệm lưng: “Chính tỷ ấy đẩy cháu, dì nói không sai, An tỷ tỷ có thể làm chứng!”
Mọi người cùng liếc mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh thì thấy dáng vẻ uất ức của nàng, nàng nắm tay Dịch Cẩn An: “Tỷ tỷ, tỷ cũng thấy đấy, là muội ấy đẩy muội đúng không, bản thân muội ấy tự té ngã, chuyện không liên quan đến muội!”
Mọi người lại cùng nhìn Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn An co quắp, hỏi ngược lại: “Ta không thấy rõ, rốt cuộc thì chuyện ban nãy là như nào nhỉ?” Nàng ta giả nhân giả nghĩa trước sau như một, lúc này coi như chuyện gì cũng không biết, mọi người cũng không thể nói gì.
Không ngờ Dịch Cẩn Ninh nói khóc liền khóc, nước mắt lã chã: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ không nói, rõ ràng hồi nãy muội ấy bước lên trước đẩy ta, tỷ cũng thấy mà, lúc muội ấy đẩy ta dã tâm cũng không nhỏ còn dẫm vào váy của tỷ, hu hu hu… Tại sao tỷ không giúp muội? Rõ ràng là muội ấy hại người trước…”
Dịch Cẩn Ninh khóc đến tuyệt vọng, vô cùng uất ức nhu nhược. Nha hoàn ai ai cũng biết tính tình Nhị tiểu thư tốt nên đều tin nàng. Hơn nữa, vừa nhìn góc váy bị xé rách của Đại tiểu thư thì biết rõ là biểu tiểu thư cố tình gây sự trước, hại người không được còn làm liên luỵ đến mình.
Chuyện này cứ thế không được giải quyết, Chương Nhược Lan được đưa về Hầu phủ, Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh bị phạt chép nữ giới hai mươi lần.
Tối hôm đó, Dịch Cẩn Ninh ngồi trong sân hóng mát, nhàn nhã uống trà ăn bánh ngọt, Tiểu Đào vừa cầm cây quạt quạt giúp nàng, vừa hỏi: “Tiểu thư, mấy con chuột kia có tác dụng thật à?” Hôm nay nàng đi làm việc theo lệnh của tiểu thư, không có mặt ở đó xem trò hay, thật đáng tiếc.
“Có chứ!” Nàng khẳng định, nhị di nương là người nhát gan, tự nhiên trên giường xuất hiện mấy con chuột chắc chắn sẽ bị doạ sợ, nói không chừng còn kêu to cứu mạng ấy chứ!!
Quả nhiên, không lâu sau, ở trong phòng Nhị di nương truyền ra tiếng hét thảm thiết và tiếng la cứu mạng, ngay sau đó là một hồi âm thanh loảng xoảng, hẳn là đang đập chuột. Tiểu Đào càng ra sức quạt, nàng thật hưng phấn, cuối cùng tiểu thư đã bắt đầu phản kích rồi.
Nghe được âm thanh muốn nghe, Dịch Cẩn Ninh cười hài lòng, nhét một miếng bánh ngọt vào trong miệng Tiểu Đào: “Đi, về phòng ngủ, ngày mai lại xem kịch vui!”
Miệng Tiểu Đào đầy bánh ngọt, vui vẻ nhấm nuốt, kêu ừ ừ a a không rõ, muốn cười lại không dám cười. Dịch Cẩn Ninh rót cho nàng ly trà, cười lắc đầu đi về phòng.