Kết quả tốt như vậy khiến tất cả mọi người không nghĩ tới, vui mừng náo nhiệt lan tới các nơi. Những quản sự có mặt mũi cùng các ma ma quản sự liên tiếp đến chúc mừng cho Từ Lệnh Nghi, Thái phu nhân, Thập Nhất Nương, Hạng thị. Tâm tình của Thái phu nhân, Thập Nhất Nương, Hạng thị đều có thể nghĩ được, phàm là tới chúc, tất cả đều được khen thưởng bạc. Chỉ có ở chỗ Từ Lệnh Nghi, chẳng qua là nhàn nhạt gật gật đầu, khiến cho trong lòng những người đi chúc đều lộp bộp, không biết mình đây là đi vuốt đến đuôi ngựa hay là vuốt tới chân ngựa, giống như lửa gặp nước, lập tức ỉu xìu xuống. Dập đầu lắp ba lắp bắp, mất tới nửa nén hương mới nói được lời chúc chỉ ba, bốn câu, sau đó mà xám xịt lui xuống, những người khác nhìn thấy vậy tự nhiên là cũng không nói ra.
Ngoại viện an tĩnh trầm mặc rất nhanh liền ảnh hưởng đến cảm xúc của nội viện, vốn là âm thanh cười nói ồn ào của đám người hầu cũng nhỏ bớt xuống, không khí sung sướng cũng dần dần bớt đi.
“Chàng thật sự không vui sao?” Thập Nhất Nương đi vào nội thất, thấy Từ Lệnh Nghi đang lệch người bên cửa sổ, ngồi trên giường gạch lớn đọc sách, cười ngồi xuống bên cạnh hắn, “Thϊế͙p͙ không tin đâu.” Lại nói, “Hầu gia bày ra một khuôn mặt như vậy là lý do gì?”
Sự nghiêm túc trên mặt Từ Lệnh Nghi dần dần hòa tan như tuyết dưới ánh mặt trời “Nàng cũng nhìn thấy rồi, mọi người đều có bộ dạng giống như sợ thiên hạ không biết, nếu ta còn cười với bọn họ thì chẳng khác gì bỏ thêm dầu vào lửa, còn không biết sẽđốt thành cái gì! Nếu là đậu Tiến sĩ thì còn dễ nói, chẳng qua chỉ là Cử nhân, có thể đậu Tiến sĩ hay không còn khó nói, để cho người khác thấy, chỉ sợ sẽ chê cười Dụ Ca Nhi cuồng ngạo. Hơn nữa, tuổi của Dụ Ca Nhi cũng không nhỏ nữa, mấy năm nay cũng chỉ tới Nhạc An cùng Yên kinh, còn có một lần xuống Giang Nam, nếu là nhìn vào bên ngoài, ta thấy, nói hắn bị ta lạnh nhạt cũng không quá đáng.”
Thập Nhất Nương cũng không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Từ Lệnh Nghi cùng Từ Tự Dụ chính là hình thức chung đụng điển hình của phụ tử phong kiến.
“Hầu gia đối với Dụ Ca Nhi yêu cầu quá cao, ” nàng khuyên nhủ, “Chàng tốt xấu gì cũng nên cho hắn một khuôn mặt tươi cười hoặc thưởng một vật gì đó cho hắn xem như hiểu ý. Nếu cứ đoán tới đoán lui như vậy thì cũng chỉ có thần tiên mới có thể mỗi lần đều đoán trúng!”
“Nhưng sau này hắn còn phải đi con đường làm quan, việc quan trọng nhất chính là phải học được đoán ý người trên.” Từ Lệnh Nghi xem thường, “Nếu như hắn ngay cả bên cạnh mình là những người nào cũng không biết, ta xem, coi như là đậu Tiến sĩ, sau này sống tốt ở Hàn Lâm viện để biên soạn thư sử cũng tốt lắm, miễn cho việc bị người khác lợi dụng còn giúp người đó nói lời hữu ích, ném đi mặt mũi của ta!”
“Hầu gia nói có phải là quá nghiêm trọng một chút hay không?” Thập Nhất Nương nói, “Người luôn luôn có chỗ buông lỏng, nếu là người nhà huyết mạch tương liên mà còn phải phỏng đoán giống như người ngoài, vậy thì có lúc là thời gian nghỉ ngơi?”
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng, trầm mặc chốc lát, liền dời đi đề tài: “Ta xem hai ngày này nàng cũng phải cực khổ một chút. —— Dụ Ca Nhi trúng tuyển, người Khương gia cùng Hạng gia bên kia đều muốn tự mình đi một chuyến cho thỏa đáng; Chu phu nhân các nàng nghe được tin tức chỉ sợ cũng muốn tới đây chúc mừng.”
Nếu đã không muốn nói chuyện nhiều, Thập Nhất Nương cũng không muốn quấn quýt thêm, lại khiến hắn tưởng nàng giống như những bà tử lắm mồm.
“Hầu gia yên tâm, thϊế͙p͙ đã căn dặn quản sự ma ma chuẩn bị hạ Lễ cùng tiền thưởng rồi.” Nàng cười nói, “Chuẩn bị sáng mai đi Khương gia, xế chiều đi Hạng gia.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, xoay người hướng thư phòng đi: “Ta muốn viết thư báo tin mừng cho Khương tiên sinh cùng Hạng đại nhân đang ở Hồ Quảng xa xôi biết, thứ nhất là hướng bọn họ nói cám ơn, thứ hai muốn hỏi một chút chuyện của Dụ Ca Nhi. Nhìn xem tham gia kỳ thi mùa xuân tiết theo thì nên như thế nào cho tốt? Hay là đọc sách thêm mấy năm nữa rồi mới đi thi?” Vừa nói, ngữ khí cũng dừng lại, “kết quả thi tên đứng thứ tư...... trước Kỳ thi mùa xuân hai bảng sẽ lấy một, hai trăm...... Nếu như vạn nhất không thể vào......”
Nếu như không thể vào, hoặc là thi rớt, hoặc là đồng Tiến sĩ.
Thi rớt còn dễ nói, lần sau thi lại là được. Nhưng nếu là khảo trúng đồng Tiến sĩ...... Mặc dù là một nhà, nhưng không giống nhau một là con của phu nhân, một là con tiểu thϊế͙p͙, đãi ngộ sẽ khách biệt một trời một vực rồi.
Đây cũng là chuyện đại sự.
Thập Nhất Nương đưa Từ Lệnh Nghi ra cửa, đang suy nghĩ thời điểm qua năm có nên đem bốn bản chữ đẹp mạ vàng mà Cung Lý thưởng cho Từ Lệnh Nghi đem ra đưa cho Từ Tự Dụ làm hạ lễ không, thì Từ Tự Dụ đã tới.
“Phụ thân con ở thư phòng!” Nàng cười, thậm chí còn không ngồi xuống.
Ai biết Từ Tự Dụ nói: “Con là tới tìm mẫu thân!”
Thập Nhất Nương sửng sốt: “Tìm ta?”
Từ Tự Dụ gật đầu.
Thập Nhất Nương dẫn Từ Tự Dụ đến Tây thứ gian liền ngồi xuống.
Từ Tự Dụ cầm cái một chiếc bình cổ cao bằng thủy tinh mạ vàng đi ra ngoài: “Buổi sáng hôm nay nghe Hạng thị nói, thời điểm Lục đệ ở Hoài An bị sâu đốt, trên mặt nổi lên nhiều mụn hồng lớn nhỏ. Đây là lúc con đi tới chỗ nhạc phụ được nhạc phụ tặng, nói chuyên trị muỗi đốt, rất có hiệu quả. Mẫu thân để cho người truyền tin quan trọng, mượn binh bộ sáu trăm dặm khẩn cấp đưa đến Dương Châu đi!”
Mới sáng hôm nay Thập Nhất Nương nhận được tin của La Chấn Hưng mới biết được chuyện này. Trong thư của Cẩn ca nhi cũng không có nói tới. Mặc dù trong thư La Chấn Hưng tràn đầy xin lỗi, nói là hắn không có chiếu cố tốt Cẩn ca nhi,nhưng cũng nói cho nàng biết đã mời danh y ở địa phương chữa trị cho Cẩn ca nhi rồi, những nốt mụn đỏ kia đã tan đi rất nhiều. Nhưng nàng vẫn rất lo lắng, nên sai Hổ Phách đi tới chỗ Lưu y chính hỏi, chỗ y chính còn chưa có tin gì nhưng bọn Thu Vũ đã cùng mấy quản gia tìm thuốc tiêu sưng ở bên ngoài. Lúc ấy Hạng thị ôm Oánh Oánh tới đây vấn an, có lẽ là nghe được một chút.
Nàng không có từ chối.
Bên chỗ Hồ Quảng kia có rất nhiều muỗi, Hạng đại nhân lại là Bố chính sứ ở Hồ Quảng. Nếu là Hạng đại nhân đưa, Từ Tự Dụ cũng nói tốt, hẳn là có chút hiệu quả.
“Chuyện này con không nên nói cho Thái phu nhân biết.” Thập Nhất Nương nhận lấy chiếc bình cổ cao, “Ta không muốn làm cho người lo lắng.”
Từ Tự Dụ lập tức nói: “Mẫu thân yên tâm, bên chỗ nương của Oánh Oánh, con cũng đã nói qua với nàng rồi.”
Đang nói, hổ phách đang cầm hộp sơn màu đen đi vào.
“Lưu y chính nói như thế nào?” Thập Nhất Nương lập tức tiến ra đón.
Từ Tự Dụ vội vàng đi theo qua.
Hổ phách mở hộp ra: “Lưu y chính nói, nếu như trên mặt Lục thiếu gia chỉ có một mụn đỏ, thì dùng thuốc trong bình màu vàng, nếu trên mặt Lục thiếu gia là một mảng mụn đỏ nhỏ thì dùng thuốc trong bình màu nâu, nếu như mụn đỏ nổi lên bóng nước thì dùng thuốc trong bình màu trắng.”
“Ngươi chờ một chút, ” Thập Nhất Nương thấy có bảy, tám bình, phân phó Thu Vũ, “Ngươi đi mài mực cho ta” rồi nói với Hổ Phách, “Ta đem những lời ngươi nói ghi lại rồi mang tất cả cùng mấy cái hộp này đều đưa đi, bọn họ cũng có thể dựa theo lời nói của Lưu y chính mà dùng thuốc.”
Thu Vũ lên tiếng đi, Hổ Phách cũng liền đồng ý.
“Mẫu thân, để con viết cho!” Từ Tự Dụ ở bên cạnh nghe thấy liền vội nói, “Người nghỉ ngơi một chút. Dù sao con cũng đang không có chuyện gì!”
Thập Nhất Nương không có cự tuyệt ý tốt của Từ Tự Dụ. Hổ Phách nói, Từ Tự Dụ thì ghi lại, đem cả chiếc bình thủy tinh cao cổ cùng dùng hộp đựng lại, để cho Triệu quản sự ra roi thúc ngựa đi tới chỗ Cẩn ca nhi.
Từ Tự Dụ chủ động đòi uống một chén trà.
Thập Nhất Nương cho là hắn có lời gì nói với nàng, ai biết khóe miệng hắn mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì đứng dậy cáo từ.
Nàng nghĩ tới sự lãnh đạm của Từ Lệnh Nghi.
“Phụ thân con đang viết thư cho Khương tiên sinh cùng Hạng đại nhân.” Thập Nhất Nương uyển chuyển trả lờinói, “Thương lượng chuyện kì thi mùa xuân của con.”
Từ Tự Dụ nghe vậy cười lên: “Mẫu thân, ngài đừng lo lắng, con biết dụng ý của phụ than. Con cũng không hy vọng mọi người vì chút chuyện nhỏ này mà để cho tất cả đều biết rõ “ thần sắc rất yên ổn, bình tĩnh.
Xem ra, là nàng đa tâm.
“Con có thể hiểu là tốt rồi!” Thập Nhất Nương cười bảo Hổ Phách đi lấybốn thỏi mực quý mạ vàng đưa cho Từ Tự Dụ, “Hoàng hậu nương nương thưởng cho phụ thân con. Ta dùng qua một miếng, sắc sáng rất tốt, tỏa ánh sáng đen đặc, con cầm đi thử một chút.”
Từ Tự Dụ không có khách khí, nói: “Con đang lo không biết đưa thứ gì cho lão sư cùng Phương Kí. Đem mực quý này chia ra sử dụng là tốt nhất, để vào trong hộp rồi đem đi tặng thì không thể tốt hơn rồi.” Lại nói, “Mẫu thân đã dùng quá một khối, vậy thì mở ra một hộp rồi. Không biết có còn dư lại hay không, nếu không, ngài đều đem tặng thì tốt lắm!”
Có bốn khối mực quý, tất nhiên là có bốn hộp.
Thập Nhất Nương không khỏi mỉm cười: “Còn có ba khối, đều cho con cả.”
Từ Tự Dụ cười nói tạ ơn, rồi trở về sai người ta làm mấy chiếc hộp đen, xứng với màu vàng, mùi hương cổ xưa trong đó lộ ra vẻ tráng lệ, cũng phù hợp thân phận của hắn, lão sư cùng bằng hữu xã giao vừa nhận được, thì rất nhanh đến đông chí.
Khương tiên sinh cùng Hạng đại nhân đều có tin. Hai vị không hẹn mà cùng uyển chuyển nói là để cho Từ Tự Dụ ba năm sau thi lại. Một nói: “...... Thừa dịp trẻ tuổi, mạnh mẽ thì nên đọc chút ít thi thư. Chờ thời điểm tới ba mươi, trí nhớ không lớn bằng lúc trước, phải oang oang mới đọc thuộc lòng được, nên lúc còn trẻ hãy đọc nhiều sách vỡ một chút.” Một nói, “...... Thiếu niên thành danh tất nhiên là tốt, nhưng dễ dàng kiêu ngạokhông nhìn xa, thời điểm làm việc không khỏi mang theo vài phần kiêu ngạo, thường đắc tội quan trên cùng đồng liêu mà không biết. Khó thành đại sự.”
“Vậy thì ba năm sau hãy thi!” Từ Lệnh Nghi lập tức ra quyết định.
Từ Tự Dụ đối với kết quả như thế cũng không có giật mình.
Nếu phụ thân không muốn ăn mừng chuyện thi đậu Cử nhân, vậy thì lại càng không nguyện ý mình thừa cơ này tham gia kỳ thi mùa xuân rồi. Hắn vừa lúc có thể trở về thư viện ở Nhạc An đọc thêm một chút sách cho thật tốt.
Hắn hỏi Thập Nhất Nương: “Lục đệ lúc nào trở lại? Con đã nhiều năm không gặp hắn rồi. Hắn và phụ thân đi một chuyến Tây Bắc, lại cùng cậu đi Giang Nam, biến hóa rất lớn a? Hắn nhìn thấy con, sợ rằng cũng không nhận ra con.”
“Hắn hết năm nay sẽ quay trở về.” Thập Nhất Nương vừa nghĩ tới qua hơn tháng nữa là có thể nhìn thấy Cẩn ca nhi rồi, khóe mắt đuôi lông mày đều tỏa ra thần sắc vui sướng không kiềm được, “Hầu gia không phải nói để qua năm thì trở về Nhạc An sao? Vừa lúc, huynh đệ các con cũng có thể gặp mặt “
Từ Tự Dụ nghe thấy thì có chút ngoài ý muốn: “Đại cữu cậu không trở về Dư Hàng làm lễ mừng năm mới sao?”
“Không trở về!” Thập Nhất Nương biết La Chấn Hưng làm như vậy là vì Cẩn ca nhi, nên có chút áy náy trả lời, ” Đại cữu cậu con ở Yên kinh mừng năm mới.”
Lời của nàng mang chút âm hưởng cứng rắn vừa rơi xuống thì Hổ Phách đi vào, cầm trong tay danh sách lớn đặt xuống cho nàng: “Phu nhân, đây đều là chuẩn bị cho lễ mừng năm mới. Người nhìn xem!”
Từ Tự Dụ vội vàng đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương cẩn thận xem danh sách, sau đó lấy ra Thọ Sơn Thạch Tam Dương mở nút thắt lấy ra con dấu hình vương, sai Hổ Phách cầm đi cho Khương thị, sau đó Khương thị căn cứ vào danh sách này để phân phó từng hạng mục công việc cho các quản sự ma ma.
Nàng nhìn thấy Khương thị giúp nàng chủ trì việc bếp núc, không chỉ có hết sức cần cù, mà dần dần trở nên khôn khéo, nàng cũng tính toán qua năm đem một phần công việc giao cho Khương thị, nàng chỉ cần để ý chuẩn bị đồ cúng tế bên nhà thờ tổ và thăm hỏi các phủ ngày lễ tết là được. Lễ mừng năm mới năm trước cứ loay hoay xoay quanh, nhưng năm nay, nàng có rất nhiều thời gian rảnh ỗi, nàng liền mang theo nha hoàn, con dâu cùng bà tử bố trí phòng ốc cho Cẩn ca nhi, quét dọn đình viện. Vừa tiến vào tháng mười hai, nàng bắt đầu phái người đợi ở sau cửa lớn.
Ăn xong cháo mồng 8 tháng chạp ngày thứ ba, thì La Chấn Hưng mang theo Cẩn ca nhi trở lại Hà Hoa Lý