Thứ Nữ Công Lược

Chương 627: Phát Triển (thượng)

Edit: Thu
Beta: Tiểu Tuyền
“Nói như vậy, bây giờ Cẩn ca nhi có thêm hai gã sai vặt bên người rồi?” Từ Tự Dụ để quyển sách trên tay xuống, cười nhận lấy chung trà của Hạng thị dâng lên, “Hơn nữa một đứa chỉ có ba tuổi?”


Hạng thị gật đầu, cười nói: “Lúc thϊế͙p͙ đi thỉnh an mẹ chồng, đứa nhỏ gọi là Trường Thuận đang ngồi ở dưới mái hiên ăn kẹo. Một tiểu nha hoàn ở bên người Lục Thúc đang ngồi ở bên cạnh nhìn hắn. Nghe giọng nói của mẹ chồng, có thể Trường An sẽ cùng Lục thúc đi theo Bàng sư phụ học võ nghệ.”


Từ Tự Dụ uống trà, nói: “Phụ mẫu Trường An đều là thị tì bên người mẫu thân, Trường An đi theo Cẩn ca nhi cũng không khó hiểu. Đến cả Trường Thuận, nhỏ tuổi như vậy cũng đi theo…” Nói xong, hắn cười cười, “Chỉ sợ ý của mẫu thân là giống như Truân ca nhi và Giới ca nhi khi còn bé, mẫu thân cũng như thế này, muốn nghĩ cách để bọn chúng chơi. Trường Thuận nhất định là bạn chơi cùng với Cẩn ca nhi mà mẫu thân tìm cho.”


Hạng thị cười nói: “Thϊế͙p͙ thấy Trường Thuận, cái đứa bé đó rất làm người ta ưa thích. Không chỉ trắng, lại còn không sợ người lạ.” Nói xong, nàng nhớ tới đứa bé… Kết hôn đã bốn tháng rồi, nàng còn không có động tĩnh, mặc dù mẹ chồng không nói gì, nhưng cô cô và mẫu thân đều có chút lo lắng cho nàng. Hai ngày nữa Từ Tự Dụ phải đi Nhạc An rồi, nàng lại càng không có cơ hội!


Nghĩ tới những thứ này, vẻ mặt nàng không khỏi buồn bã, giọng nói cũng lộ ra có chút mệt mỏi.


Cách ngày hắn đi Nhạc An càng gần, nỗi buồn vô cớ của Hạng thị càng sâu. Mặc dù nàng nói gần nói xa đều là bảo hắn “Yên tâm đọc sách, thϊế͙p͙ sẽ ở nhà hiếu thuận cha chồng mẹ chồng thật tốt” các loại, nhưng hắn vẫn có cảm nhận được thê tử không nỡ rời xa.


Thấy cảm xúc của thê tử có chút sa sút, Từ Tự Dụ nghĩ nghĩ rồi nói khẽ: “Ta sẽ thường xuyên viết thư về!”
Hạng thị nghe vậy hơi thẹn đỏ mặt.


Trượng phu đã quyết định sau khi trở lại Nhạc An sẽ cột tóc đâm đùi(*), có thể lễ mừng năm mới cũng sẽ không trở về… Nàng kính nể trượng phu nhất chính là tính cách kiên trì này.
*Huyền Lương Thứ Cổ悬粱刺股: cột tóc đâm đùi. Cuối chương sẽ giải thích cụ thể hơn.


“Tướng công yên tâm!” Nàng cúi đầu, lẩm bẩm nói, “Thϊế͙p͙ thân sẽ rất tốt mà!” Nói nhiều hơn, cũng không biết nên nói như thế nào.
Trong lúc nhất thời, hai người tương đối im lặng nhưng bầu không khí trong phòng lại rất ấm áp.


Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cùng lui ra ngoài, hai người vẫn còn đang nghị luận chuyện làm đèn lồng vào ngày tết nguyên tiêu bị thất bại: “.. Sớm biết như vậy, đã không dùng lưu ly mà dùng vải chồng lên rồi.”


“Chúng ta phải suy tính thêm. Lưu ly phải bảo các quản sự ở trong cửa hàng chuyên sâu về nó để theo dõi, quá phiền phức.” Từ Tự Giới cười nói, “Hay là vẫn dùng vải xếp lên đi! Chẳng qua ta làm thêm mấy lần để tìm được biện pháp giải quyết thôi!”


Từ sau cái hôm gục ở đầu gối Thập Nhất Nương khóc, Từ Tự Giới có chuyện gì cũng tận lực không làm phiền người khác.


Từ Tự Truân hiển nhiên không cho là đúng: “Thế này thì có cái gì. Bảo Quản Thanh của khố phòng đi là được rồi.” Nói xong, thì nhìn thấy Hỉ Nhi trong phòng Từ Tự Giới cùng một tiểu nha hoàn khác còn không có quay đầu lại đang đứng ở lối đi nhỏ nói chuyện. Tiểu nha hoàn kia hắn biết, là người hầu trong phòng Thập Nhất Nương. Hai người cũng không để ý lối đi nhỏ có gió, bị gió thổi đến mặt đỏ bừng, vẫn đứng ở đó nói chuyện, mặt mày rạng rỡ.


“Sao lại không chịu đổi chỗ để nói chuyện?” Từ Tự Truân cười nói, “Mặc dù đã sang xuân rồi nhưng hai ngày này gió vẫn còn rất lạnh đó.”
Hỉ Nhi cùng tiểu nha hoàn kia bước lên phía trước hành lễ cho hai người.


Từ Tự Truân thấy khóe mắt chân mày của Hỉ Nhi đều treo sự vui sướng không giấu được, không giống như trước đây, đoan chính, nghiêm nghị như vậy, lại bởi vì Hỉ Nhi là Thập Nhất Nương thưởng cho Từ Tự Giới, Từ Tự Truân cũng thế, mà Từ Tự Giới cũng vậy, đều không coi nàng như nha hoàn tầm thường, bởi vậy cười trêu: “ Hỉ Nhi tỷ tỷ có chuyện gì vui, cứ nói ra cho chúng ra nghe một chút, chúng ta cũng có thể vui vẻ theo?”


Hỉ Nhi nghe được Tiểu nha hoàn mình quen tới chúc mừng, biết hai đứa cháu của mình lập tức đã phải vào phủ làm người hầu bên cạnh Lục thiếu gia rồi, nên trong lòng thực sự rất là vui vẻ.


Không biết có bao nhiêu người muốn xuất hiện ở trước mặt Lục thiếu gia, trước đó vài ngày, bởi vì có người quá mức vội vàng muốn vào mà đã bị đánh bằng gậy. Cháu của nàng lại có thể không cần phí nhiều công sức đã tiến vào trong phòng Lục thiếu gia làm người hầu… Có thể thấy được phu nhân đối với nhà nàng là thân thiết, sâu nặng như thế nào.


Thời gian nàng vào phủ không ngắn, lại đang ở trong phòng Từ Tự Giới làm người hầu, tranh đấu gay gắt giữa quản sự, quản sự ma ma, nha hoàn, tức phụ, còn có trông mong và kỳ vọng của mọi người đối với Tứ thiếu gia, Lục thiếu gia, nàng đều nhìn ở trong mắt. Thấy Tứ thiếu gia hỏi, liền cưỡng chế sự vui vẻ ở đáy lòng, cười nói một câu “Cũng không phải chuyện lớn gì”, sau đó quay người vén rèm giúp hai người, muốn hầu hạ bọn hắn vào phòng.


Tiểu nha hoàn hầu hạ ở trong phòng Thập Nhất Nương lại không cho là đúng.


Phu nhân cất nhắc như vậy, đổi lại là ai cũng phải mừng rỡ không ngậm miệng được. Huống chi vừa rồi Hỉ Nhi vẫn còn luôn cười đấy. Còn tưởng rằng Hỉ Nhi đang xấu hổ không tiện nói ra, lại hứng thú đến gần nói: “Cháu trai của Hỉ Nhi tỷ tỷ lập tức phải vào phủ làm người hầu rồi!”


Từ Tự Truân và Từ Tự Giới sững sờ.


Hỉ Nhi không khỏi ngại tiểu nha hoàn nhiều chuyện, trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn kia một cái, vội vàng cười, giải thích nói: “Hôm nay chị dâu ta dẫn theo hai đứa cháu vào vấn an phu nhân, phu nhân thấy hai đứa cháu của ta thú vị, liền hỏi bọn chúng có nguyện ý tới chơi cùng Lục thiếu gia không. Hai đứa cháu của ta tuổi còn nhỏ, Trường An năm nay mới bảy tuổi, Trường Thuận mới ba tuổi. Không hiểu chuyện nên mỗi lần đi theo chị dâu vào phủ đều có kẹo để ăn, có tiền thưởng để cầm. Nghe nói có thể tiến vào phủ, hiển nhiên là không ngừng đồng ý rồi.” Lúc Tứ thiếu gia ở trong nội viện, bên người cũng không có quá hai gã sai vặt tam đẳng, lúc đi ra ngoài viện, mới có thêm hai gã sai vặt tam đẳng nữa, bốn người đều phải chia ra. Bây giờ trong phòng Lục thiếu gia đã có hai cái gã sai vặt rồi, phu nhân lại giúp thêm hai người… Nàng cố gắng hết sức đem chuyện này nói qua loa, “Chỉ là bọn chúng còn nhỏ tuổi. Phu nhân cũng chỉ thuận miệng hỏi, rốt cục là như thế nào, còn không biết rõ?”


Từ Tự Giới cảm thấy Thập Nhất Nương đối xử với con của các nha hoàn từng hầu hạ nàng trước kia như Tân Cúc, Hổ Phách các loại đều rất ưa thích, bởi vì thấy đứa nhỏ có duyên, nói ra lời như vậy cũng hoàn toàn có khả năng, cũng không có nghĩ nhiều, nói: “Trường An vào phủ làm người hầu cũng không tệ lắm, Trường Thuận đến rồi, chỉ sợ còn phải an bài thêm một người chăm sóc nó!” Nói xong, lại nhớ tới bộ dạng rụt rè rúc ở trong ngực Tân Cúc, không khỏi bật cười.


Từ Tự Truân lại nhớ khi hắn còn bé, Thập Nhất Nương cũng rất thích để cho gã sai vặt bên cạnh hắn dẫn hắn đi chơi. Còn nói, nam hài tử nên chơi đùa với nam hài tử. Luôn cùng tiểu nha hoàn ném bao cát, về sau cũng chỉ biết cầm kim chỉ. Còn luôn khuyến khích hắn chạy nhiều, vận động nhiều, lén lút giúp hắn nhảy bách tác nữa. Thấy hai gã sai vặt thú vị, lại để cho bọn hắn vào phủ đến chơi cùng Cẩn ca nhi, giống như là tác phẩm của Thập Nhất Nương


Hắn cũng cười rộ lên theo.


Tiểu nha hoàn kia cũng chỉ nghĩ là Hỉ Nhi khiêm tốn, hai vị thiếu gia cũng đầy ý cười trên mặt, vội nói: “Phu nhân đã đồng ý rồi, nhất định Hầu gia sẽ đồng ý. Đến lúc đó chuyện hai đứa cháu của Hỉ Nhi tỷ tỷ vào phủ còn không phải là chuyện ván đã đóng thuyền(*) rồi sao!”


*Thiết bản định đinh铁板定钉: thiết bản là ván sắt, cũng có nghĩa là vững chắc, định là cố định, xác định, đinh là cây đinh. Editor tra không có thông tin về câu này, nên dùng câu thay thế là Ván đã đóng thuyền.


Lông mày Hỉ Nhi nhăn nhăn lại, khóe mắt không khỏi đánh giá vẻ mặt của Từ Tự Truân.
Từ Tự Truân nhẹ nhàng cười nói, hiển nhiên là rất đồng ý với cách nói của tiểu nha hoàn.


“Lục đệ nghịch ngợm lắm! Căn bản những nha hoàn, bà tử kia trông nó không nổi. Cần phải an bài hai gã sai vặt mới phải.” Hắn cười nói với Từ Tự Giới, “Đệ không biết đâu, hai ngày trước ta đi noãn phòng chọn hoa lan, vừa khéo gặp Kết Hương tỷ tỷ, cũng đang chọn hoa lan ở đó. Nghe nói Lục đệ đang ở viện Thiều Hoa vẽ trúc, liền đi theo muốn qua đó vấn an Nhị bá mẫu. Ai ngờ đi vào viện, thấy Nhị bá mẫu đang đầu đầy mồ hôi cùng nha hoàn, bà tử tìm Lục đệ!”


Từ Tự Giới sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nhị bá mẫu ở goá, cho nên bọn hắn không có chuyện gì thì không dám đi quấy rầy.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn vội hỏi, “Mẫu thân biết chuyện này không?” Vẻ mặt rất lo lắng.


“Cũng không phải là chuyện lớn gì!” Từ Tự Truân vừa nói, vừa đi vào trong phòng. Từ Tự Giới cũng đi vào theo. “Nhị bá mẫu nghe nói Lục đệ muốn vẽ trúc, nên trải giấy tuyên thành ở trên bàn đá trong viện. Lục đệ lúc thì chạy vào trong rừng trúc xem cả buổi, lúc thì chạy về bàn đá vẽ hai bút. Nhị bá mẫu ngồi ở bên cạnh xem, mắt thấy một bức tranh cây trúc sắp vẽ thành rồi, Nhị bá mẫu lại phân phó tiểu nha hoàn mang nước tuyết từ năm trước chôn ở trong phòng ra để pha trà. Lục đệ nghe thấy cũng muốn đi. Nhị bá mẫu bảo hắn chuyên tâm vẽ tranh. Lúc đấy hắn đồng ý, kết quả từ trong rừng xuyên đến hậu viện đi giúp tiểu nha hoàn lấy nước tuyết. Nhị bá mẫu thấy hắn đi vào trong rừng mãi không thấy ra, vội bảo người đi tìm.”


Vừa nói, hai người vừa ngồi xuống giường lớn trong phòng.
Về chuyện của Cẩn ca nhi, Hỉ Nhi rất quan tâm cũng tự mình dâng trà cho hai người.


“Hắn chạy đến hậu viện, tìm được ở đó.” Từ Tự Truân nghĩ đến tình huống lúc đó lại rất muốn cười, lại cảm thấy có liên quan đến thể diện của Nhị bá mẫu, có lẽ, vì vậy mà vẻ mặt có chút quái dị. “Viện Thiều Hoa so với chỗ khác cũng cao hơn. Lúc ấy mặt Nhị bá mẫu đã trắng bệch rồi. Gọi nha hoàn đi theo Lục đệ tới hỏi, cũng không hỏi ra cái gì. Vì vậy rất là nôn nóng, người của cả viện đều đi tìm.”


Từ Tự Giới nghe vậy tim cũng xiết chặt, nghiêng người nhìn Từ Tự Truân: “Sau đó thế nào?”


“Sao đó Nhị bá mẫu gọi Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Võ đi vào tìm. Lúc này mới tìm được Lục đệ cả người toàn bùn đất.” Từ Tự Truân cười nói, “Nhị bá mẫu dở khóc dở cười. Khiển trách tiểu nha hoàn một trận, lại bảo A Kim đi về cầm cho Lục đệ một bộ xiêm y sạch sẽ tới để thay, tự mình giúp Lục để rửa mặt một phen, lúc này mới coi như là xong việc.”


Từ Tự Giới nhẹ nhàng thở ra.
“Chuyện này nếu như để cho mẫu thân biết, chỉ sợ Cẩn ca nhi sẽ bị giáo huấn rồi!”


“Đúng vậy!” Từ Tự Giới cười nói, “Cho nên Nhị bá mẫu bảo mọi người không được nói cho mẫu thân biết, tránh cho mẫu thân biết rồi lại lo lắng thì không nói, Cẩn ca nhi cũng bị giáo huấn.”


Hai người cười cười nói nói, rất nhanh đã chuyển chủ đề, nói đến chuyện tiễn đưa Từ Tự Dụ, “… Ý của Tam ca, là ngày mai đến nhà Lý Ký mới mở ở thành nam, ăn một bữa, xem như là tiệc tiễn Nhị ca. Nói cái gì mà Xuân Hi Lâu, Thính Bằng Quán, ăn đến ăn đi đều là những thứ kia, không có gì thú vị!”


“Đi thành nam à?” Từ Tự Giới do dự nói, “Có phải là quá xa một chút rồi không? Cũng không biết là Lý Ký đó rốt cục như thế nào?”
“Xa một chút mới tốt!” Từ Tự Truân cười nói, “Nghe Tam ca nói, chỗ đó rất không tệ. Đồng liêu của bọn hắn thường tới đó ăn cơm.”


Đã qua năm, Từ Lệnh Nghi dần dần mở cửa cấm với bọn hắn. Đi đâu cũng chỉ cần nói với chỗ thị vệ một tiếng là được rồi. Từ Tự Giới nghe vậy cũng không khỏi động lòng.


“Vậy Nhị ca nói như thế nào?” Từ Tự Dụ vẫn luôn ổn trọng, hơn nữa kiến thức cũng rộng rãi. Từ Tự Giới cảm thấy nếu như Từ Tự Dụ đồng ý, có lẽ là không có vấn đề gì rồi.


“Nhị ca cũng cảm thấy tốt!” Từ Tự Truân cười nói, “Tam ca bảo ngày mai chúng ta tự mình đi đến đó. Đến Lý Ký ăn cơm trưa!”
“Được!” Từ Tự Giới cũng tới hào hứng, hai người nghị luận ngày mai đi đến thành nam như thế nào.
Lúc này Hỉ Nhi mới nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng.


Tứ thiếu gia cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng!
Nàng đứng ở trên bậc thang, không khỏi thở dài một hơi.


Thành ngữ Huyền Lương Thứ Cổ悬粱刺股 do hai câu chuyện tạo thành. Câu chuyện Huyền Lương(Cột tóc lên xà nhà, QT dịch là treo cổ tự tử) phát sinh ở triều đại nhà Hán, trên người một vị hiền sĩ tên là Tôn Kính, ông đi học ở Lạc Dương. Vì cần phải học, lại sợ cơn buồn ngủ quấy rầy, cho nên buộc chặt tóc lại rồi treo lên xà nhà, nếu như đọc sách mệt mỏi, mắt sẽ nhắm lại, đầu sẽ gục xuống, tóc bị treo ở trên xà nhà sẽ bị giật một cái, nhất định sẽ đau đến mức tỉnh ngủ, cuối cùng ông khổ luyện đọc sách thành công.


Thứ Cổ(đâm đùi) là câu chuyện phát sinh ở thời Chiến Quốc, trên người Tô Tần. Ông ở trong Quỷ Cốc học thuật hợp tung liên hoành, sau khi học xong đến Tần Quốc du thuyết(*), nhưng không được chọn dùng. Lộ phí đã sử dụng hết nên đành phải về nhà, cha mẹ quát mắng ông một trận, thê tử cũng không để ý đến ông, ông rất khổ sở chật vật, vì vậy cố gắng khổ luyện học hành (Khổ độc: học hành trong nghèo khó). Khi đọc mệt mỏi, muốn đánh một giấc, lại cầm một cái dùi đâm vào trên đùi, đuổi giấc ngủ đi.


*Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình


Huyền Lương Thứ Cổ là thành ngữ ý muốn nói, chỉ cần trả giá bằng thời gian và tinh thần, sức khỏe là sẽ có thu hoạch. Cũng chính là nói phải bỏ công sức, nhất định sẽ có thu hoạch. Để mà kích lệ mọi người cố gắng đọc sách học hành, Huyền Lương Thứ Cổ là dùng để chỉ sự vất vả trong học tập, là thành ngữ, điển cố khích lệ người ta hăng hái, tiến về phía trước.