Edit: Vi Vi Beta: Hạ Tiễn Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất Nương búi lại mái tóc hơi rối bời, đi sang noãn các.
Cẩn ca nhi nằm trên ga trải giường mềm mại, đang duỗi hai chân lên trời vui đùa.
Ngày trước Thập Nhất Nương từng nghe mọi người nói, cha mẹ nên có bài luyện tập thích hợp cho con trẻ, như vậy sẽ có ích cho sức khỏe của con hơn. Chẳng qua không biết nên luyện tập như thế nào — nàng chưa kết hôn, lại nghĩ tới ở ngoài đường đều là sách nói về giai đoạn đầu sinh nở và dạy dỗ con cái, lúc nào cần thì mua một quyển làm là được.
Lúc này cần dùng đến sách thì thật là ít ỏi.
Nàng không thể làm gì khác hơn là để Cẩn ca nhi bắt lấy ngón tay mình ngồi dậy, hoặc để cậu nhóc lăn qua lăn lại.
Cẩn ca nhi chơi đùa vô cùng vui vẻ, không ngừng cười khanh khách.
Thập Nhất Nương thơm má trái má phải cậu nhóc.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Đại tiểu thư và Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia tới ạ!”
“Mau mời họ vào đi!” Trên mặt Thập Nhất Nương vẫn tràn đầy niềm vui lúc chơi đùa với Cẩn ca nhi.
Tiểu nha hoàn cười vội vàng vén màn lên.
“Mẫu thân!” Trinh tỷ nhi cười đi đầu vào.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới từ phía sau Trinh tỷ nhi ló ra chạy tới bên cạnh kháng, cười gọi: “Mẫu thân!”, rồi ngó vào bên kháng: “Lục đệ, Lục đệ!”
Cẩn ca nhi đang chơi đùa vui vẻ, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, cười với Từ Tự Truân và Từ Tự Giới.
Hai huynh đệ vô cùng vui mừng: “Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân mau nhìn, Lục đệ đang cười kìa!”
Thập Nhất Nương cười ôm lấy Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi nhìn cả phòng đầy người, cười càng vui vẻ hơn, ô ô a a mà đút tay vào miệng.
Trinh tỷ nhi bắt được tay của Cẩn ca nhi: “Lại ʍút̼ tay, cẩn thận mẫu thân đánh đòn đấy nhé!”
Cẩn ca nhi liền ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng nhìn Trinh tỷ nhi, “ô ô” hai tiếng, dường như đang nói chuyện với Trinh tỷ nhi, lại giống như đang cãi lại điều gì đó. Khiến cho Trinh tỷ nhi vừa mừng vừa sợ, gọi “Mẫu thân,.....người nói xem, đây có phải là Lục đệ sắp nói được rồi không?”
“Hẳn là vẫn còn sớm đi!” Thập Nhất Nương cũng không dám khẳng định hoàn toàn, chần chờ nói “Ta nghe Điền ma ma nói, sau khi tròn một tuổi mới có thể nói.” Trong ấn tượng của nàng, hình như có con của đồng nghiệp biết nói lúc chưa đến một tuổi….
“Vậy ạ!” Trinh tỷ nhi nghe xong không khỏi có chút thất vọng, kéo tay của Cẩn ca nhi: “Đệ phải nhanh biết nói chuyện mới được nhé. Khi đó muốn cái gì thì nói một tiếng với Cố ma ma là được, tốt hơn nhiều đấy!”
“Chuyện như vậy có muốn vội cũng không vội được.” Thập Nhất Nương cười sờ sờ đầu con trai, sau đó đội cái mũ quả dưa rồi dùng khăn nhỏ quàng cổ cho con trai, nói: “Chắc mọi người đều chưa ăn cơm? Lúc này cũng không còn sớm nữa, để ta bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị thức ăn.”
Từ Tự Truân lập tức nói: “Mẫu thân, mẫu thân, con muốn ăn canh gà nấm hương.”
“Được!” Thập Nhất Nương cười hỏi Từ Tự Giới, “Con muốn ăn cái gì?”
Từ Tự Giới nghiêng đầu, vẻ mặt có chút rối rắm: “Nam ma ma nói, người lớn cho ăn cái gì thì ăn cái đó, không cho kén chọn.”
Thập Nhất Nương toát mồ hôi vội vàng giải thích: “Nam ma ma nói rất đúng. Nhưng mà Triệu tiên sinh sắp trở về rồi, sau này các con sẽ bắt đầu đi học giống như trước. Đây là bữa ăn chung cuối cùng trước khi đến trường, cho nên mỗi người có thể chọn một lần.”
Từ Tự Giới nghe nhảy dựng lên: “Con muốn ăn bánh bao nhân thịt kho tương!”
Thập Nhất Nương không nhịn được muốn cười to, bên tai lại vang lên tiếng của Từ Tự Truân: “Nhưng tổ mẫu nói, muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái nấy, không cần phải chịu đựng ….” giọng nói rất do dự.
Cơ thể Từ Tự Truân yếu ớt từ nhỏ, muốn ăn cái gì thì ăn, như vậy có nghĩa là khỏe mạnh. Đương nhiên thái phu nhân mong muốn thằng bé ăn nhiều, ăn ngon. Truân ca nhi nói như vậy cũng không quá. Nam Vĩnh tức phụ yêu cầu nghiêm khắc với Từ Tự Giới nghiêm, lại cũng không sai.
Thập Nhất Nương nghĩ đến lời của Từ Lệnh Nghi ‘Truân ca không thể vĩnh viễn giống như đứa trẻ được’, suy nghĩ một chút cười nói ra mong đợi của thái phu nhân dành cho Truân ca.
“Vậy, vậy Nam ma ma nói đúng rồi?” Từ Tự Truân cúi thấp đầu, có chút buồn bã.
“Con cũng không thể nói đúng nói sai đơn giản như vậy.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ta nhớ phụ thân con từng nói với ta, chờ con qua sinh nhật mười tuổi sẽ dọn tới một sân viện độc lập ở ngoại viện. Nói cách khác, con trưởng thành rồi. Dĩ nhiên là không thể muốn làm gì thì làm giống như bây giờ.” Nàng dứt lời, trêu ghẹo nói “Đến lúc đó con cũng đừng ghét tiên sinh quản lý con nghiêm khắc, rồi lại khóc lóc ầm ĩ!”
Coi như là nói cho Từ Tự Truân chuẩn bị trước vậy!
Từ Tự Truân nghe xong thì nở nụ cười: “Con mới sẽ không khóc nhè đâu ạ!”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, thấy Trinh tỷ nhi và Từ Tự Giới, còn có Cẩn ca nhi đang chẳng hiểu gì cả đều nhìn hai người họ, suy nghĩ, nói: “Hôm nay chúng ta cũng nghỉ ngơi một ngày. Muốn làm gì thì làm!” Dứt lời, hỏi Trinh tỷ nhi, “Con muốn ăn gì?”
Trinh tỷ nhi vốn là đứa trẻ nhạy cảm, biết Thập Nhất Nương đang muốn chuyển đề tài, cười vui nói: “Mẫu thân, lần trước ăn ‘Phật khiêu tường’(1) ở chỗ mẫu thân rất ngon. Mẫu thân bảo phòng bếp nhỏ làm nữa đi!”
“Được!” Thập Nhất Nương cười, hỏi Cẩn ca nhi: “Lục thiếu gia của chúng ta muốn ăn gì nào?”
Cẩn ca nhi hướng về phía Thập Nhất Nương: “a a......” Thập Nhất Nương cười hôn con trai một cái, bảo Thu Vũ phân phó phòng bếp nhỏ làm thêm món ăn, bảo Trúc Hương đi mời Hoàng Tam phu nhân tới đây dùng bữa, sau đó đặt Cẩn ca nhi ở trên nền đệm gấm thêu cứ năm con dơi thì tạo thành một vòng hoa văn tròn, màu đỏ thẫm thật dày, cầm trống lắc, bắt Cẩn ca nhi lật mình.
Tay chân Cẩn ca nhi tuy nhỏ bé lại rất khỏe, lấy đà nghiêng hai ba cái liền lật được mình, Thập Nhất Nương dùng chút lực, lại trở mình. Từ Tự Truân nhìn mà thèm, cầm trống lắc: “Mẫu thân, để con, để con!”
Cũng không biết là mệt mỏi hay là chán ghét rồi, trống lắc đến tay Từ Tự Truân thì Cẩn ca nhi lại nằm đó không động đậy nữa, lười biếng ʍút̼ ngón tay. Khiến Từ Tự Truân vội đến mức vã đầy mồ hôi: “Sao Lục đệ lại không lật người nữa?”
Thập Nhất Nương vội nắm tay Cẩn ca nhi, cười nói: “Trước lúc các con tới, đệ đệ đã lật một lúc lâu rồi.” Lại nói, “Xem ra là nên nghe đề nghị của Điền ma ma — bôi chút ớt vào tay Cẩn ca nhi mới được, nếu không, cứ ʍút̼ ngón tay!”
Trinh tỷ nhi nghe kinh hãi: “Phải, phải bôi ớt sao ạ?”
Thập Nhất Nương cũng chưa quyết định được chuyện này, không khỏi lưỡng lự, vừa lúc Trúc Hương chạy qua nói, bỏ qua chuyện này, “…Tam phu nhân giữ Hoàng Tam phu nhân ở bên kia dùng cơm trưa!”
“Vậy chúng ta không chờ Hoàng Tam phu nhân nữa.” Nàng cười nói phân phó Trúc Hương, “Bảo các bà tử dọn cơm đi!”
Trúc Hương cười lên tiếng đi, Thập Nhất Nương và đám trẻ đi gian phía đông.
Đại nha hoàn Song Ngọc bên cạnh Từ Tự Giới nói với Tứ Hỉ vài câu, rồi trở về phòng của mình.
Bởi vì Từ Tự Giới đi chính phòng, Nam Vĩnh tức phụ không ở bên cạnh hầu hạ, mà là mang theo tiểu nha hoàn thu dọn rương hòm ở trong phòng —— hôm nay gió thổi vào mặt cũng không lạnh lẽo, mấy ngày nữa sẽ phải đổi sang y phục mùa xuân rồi, nàng muốn chuẩn bị nói thứ xong sớm.
Nữu Nhi – con gái của Nam Vĩnh, năm nay đã bảy tuổi rồi. Từ nhỏ đi theo mẫu thân, lớn lên trong viện của Từ Tự Giới, quen thuộc nơi này còn hơn so với nhà mình. Cô bé đang ngồi ở trên chiếc ghế con xếp tất cho Từ Tự Giới.
“Nam ma ma, ta có lời muốn nói với ma ma!” Song Ngọc đi vào như một trận gió, lôi kéo Nam Vĩnh tức phụ đi noãn các, “Vừa rồi ở chỗ phu nhân Ngũ thiếu gia nói......” Nàng nói lại câu “người lớn cho gì thì ăn cái nấy” của Từ Tự Giới cho Nam Vĩnh tức phụ nghe, “Ta đứng bên ngoài, nghe rõ ràng. Ma ma nói, nếu phu nhân trách cứ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nam Vĩnh tức phụ nhấp miệng, không nói gì.
Song Ngọc không khỏi dậm chân.
Nam Vĩnh tức phụ này, cái gì cũng tốt, chỉ là ba cây gậy đánh không ra cái rắm, có đôi khi làm cho người ta thật tức chết.
“Dù sao, lời này là ma ma nói, chuyện trong phòng này cũng là ma ma lo liệu giải quyết.” Năm nay Song Ngọc đã mười tám tuổi rồi, người trong nhà đang bàn nhà chồng cho nàng, người ta nghe nói nàng là nha hoàn nhị đẳng bên người Vĩnh Bình hầu phu nhân, đều rất hài lòng, có mấy hộ giàu có tới xin cưới. Nàng cũng không hy vọng bởi vì chuyện này mà hôn sự của mình có biến cố gì. “Đến lúc đó nếu là phu nhân trách cứ, ta phải nói thẳng.”
Lời này vốn là mình nói, chuyện vốn là mình làm.
Nam Vĩnh tức phụ không chút suy nghĩ liền gật đầu.
Song Ngọc nhìn không tức giận được, nghĩ tới đợi lát nữa ăn cơm trưa không chừng Tứ thiếu gia sẽ đến phòng bọn họ nghỉ trưa giống ngày thường, phải đi đốt lò sưởi ấm noãn các, phải đốt huân hương, trà bánh cũng phải chuẩn bị xong… Còn nhiều chuyện phải làm! Phất khăn quay người đi rồi.
Bên tai lại nghe Nữu Nhi rón rén đi vào: “Nương, phu nhân sẽ không bắt người bỏ việc chứ!”
Cô bé Nữu Nhi lớn lên xinh xắn giống mẫu thân, bởi vì lo lắng, khuôn mặt nho nhỏ nhíu lại.
Nam Vĩnh tức phụ sờ sờ đầu con gái: “Nếu phu nhân giao Ngũ thiếu gia cho nương, nương vừa tôn thiếu gia trở thành chủ nhân, cũng phải vừa thương yêu thiếu gia như con … nương như vậy, là vì tốt cho Ngũ thiếu gia mà thôi.”
Nữu Nhi hơi khó hiểu.
Nam Vĩnh tức phụ thầm thở dài, ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ thủy tinh thấy Song Ngọc chống thắt lưng đứng dưới mái hiên, đang sai khiến đám tiểu nha hoàn lấy than múc nước, ánh mắt buồn bã: “Ngũ thiếu gia khác với mấy vị thiếu gia khác… Bây giờ Ngũ thiếu gia còn nhỏ, Nhị thiếu gia, Tứ thiếu gia, Lục thiếu gia đều còn nhỏ… Chờ họ trưởng thành, liền biết sự khác biệt trong đó… Có vài người, trời sinh là có thể mở miệng muốn này muốn nọ. Nhưng có vài người, từ lúc sinh ra đã không có tư cách chọn này chọn kia… Nếu Ngũ thiếu gia học được từ nhỏ, lớn lên sẽ không cảm thấy khó chịu trong lòng!” Nói xong lại không nhịn được xoa xoa tóc con gái, dường như người đứng trước là Từ Tự Giới, như đang gắng sức an ủi cậu bé.
Nữu Nhi cái hiểu cái không, nói: “Có phải giống như con, chỉ theo mẫu thân dừng chân ở đây mà thôi. Chiếc màn đông trùng hạ thảo của Ngũ thiếu gia tuy đẹp, nhưng đó là của Ngũ thiếu gia, con nhìn là được rồi. Cho dù thích, cũng chỉ có thể để ở trong lòng. Bánh ngọt của Ngô ma ma ở phòng bếp nhỏ dù ngon, đó cũng là của Hầu gia, phu nhân, của các thiếu gia. Dù con có thèm ăn, cũng chỉ có thể lén nuốt nước miếng, còn không thể để cho người khác phát hiện, lúc cho con ăn còn phải nói đã no bụng rồi!”
Nam Vĩnh tức phụ bật cười, khom người yêu thương sờ gương mặt trắng như tuyết của con gái: “Chính là đạo lý này!”
“Nhưng, nhưng Ngũ thiếu gia là thiếu gia mà?” Nữu Nhi nghiêm đầu nhìn mẫu thân.
Nam Vĩnh tức phụ không nói gì.
Ăn cơm, tiễn đám trẻ đi xong, Thập Nhất Nương lập tức sai Trúc Hương đi ngoại viện: “Xem Hầu gia trở lại chưa?”
Trúc Hương lên tiếng trả lời đi rồi.
Thập Nhất Nương dụ dỗ Cẩn ca nhi đã ăn no ngủ trưa.
Có lẽ là vừa rồi đùa quá hưng phấn, cậu nhóc nằm ở trên giường xoay tới xoay lui, nhưng là không muốn ngủ.
Hoàng Tam phu nhân tới chào từ biệt.
(1)Món ăn Phật khiêu tường (Phật nhảy tường): là món ăn đứng đầu trong danh sách món ăn truyền thống của Trung Hoa. Được dùng các hải sản trân phẩm nấu như bào ngư, vây cá mập,hải sâm… ngoài ra còn thêm thịt gà, thịt vịt, gân lợn, thịt chim bồ câu, thịt cừu… và một số gia vị khác….. Theo tương truyền, món ăn này bắt nguồn từ những năm cuối của triều đại nhà Thanh. Một vị quan ở Phúc Châu (thuộc tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc) trong Ngân cục (kho giữ tiền) muốn đi đường tắt ( hối lộ, nịnh hót), ở trong nhà mở thiết yến đãi quan bố chính Chu Liên. Phu nhân của viên quan này tự mình xuống bếp lựa chọn gà, vịt, khoảng 20 loại nguyên liệu ngâm vào trong rượu Thiệu Hưng ( được xưng là hoàng tửu), tỉ mỉ cẩn thận chế ra thành món đặc biệt có vị thơm ngon. Sau khi Chu Liên nếm thử khen ngợi không dứt. Sau chuyện này, Chu Liên phái đầu bếp của nha phủ là Trịnh Xuân đến Ngân cục tham quan học hỏi. Sau khi quay lại nha môn, Trịnh Xuân chăm chú dày công nghiên cứu, trên nguyên liệu gốc chỉnh sửa liều lượng một chút, dùng nhiều nguyên liệu hải sản tươi hơn, bớt dùng thịt đi, kết quả càng ngon hơn. Bảy tám năm sau, Trịnh Xuân mở một quán cơm với tên gọi “Tụ Xuân Viên”, tiếp tục nghiên cứu, gia thêm nguyên liệu phong phú cho món ăn này, kết quả chế được mùi thơm nồng đậm, được yêu thích rộng rãi. Có một ngày, có vài vị tú tài đến ăn cơm uống rượu bình phẩm món ăn, Đường Quan bê một vò rượu đặt trước bàn tú tài, mở nắp vò rượu, hương thơm của món ăn có mùi vị đặc biệt tràn ngập khắp phòng, tú ngửi thấy hương bị ngây ngất. Có người hỏi tên của món ăn này, thì cười đáp: Chưa được đặt tên. Vì thế ngay trên bàn rượu, tú tài kia đã ngâm một bài thơ, trong đó có câu: “Đàn khải huân hương phiêu tứ lân. Phật văn khí đạn khiêu tường lai”.
Giải nghĩa “Rượu mở hương thơm đặc biệt bay ra xung quanh.
Phật ngửi thấy cũng phải bỏ dậy mà nhảy lên tường.”