Thứ Nữ Công Lược

Chương 40: Điền từ (Hạ)

Hổ Phách ngạc nhiên nói:” Không biết!”
Cho tới bây giờ nàng còn không có nghĩ tới vấn đề này.
Ánh mắt Thập Nhất Nương sáng ngời.
Rốt cục đã thấy được tia ánh sáng ban mai!


“Người trong nhà có thể lão gia mang từ Dư Hàng đến, nhưng phu đánh xe thì trăm triệu lần cũng không thể do lão gia mang đến.” Nàng cười nói với Hổ Phách,”Ngày mai ngươi lấy hai lượng bạc, cho phu đánh xe kia đi mua giúp chút đồ ăn nổi tiếng của Yến Kinh. Rồi thừa cơ hội này hỏi hắn, có biết Nhạc bình Khương gia không?”


Hổ Phách do dự nói:” Một phu đánh xe, làm thế nào biết Nhạc bình Khương gia?”


“Ngươi lớn lên ở nội viện, nên có một số việc không biết.” Thập Nhất Nương cười,” Nếu nói về việc thạo tin tức, ai cũng không so được với phu đánh xe, kiệu phu người và khuân vác. Bọn hắn xa quê đi hết nhà này đến nhà khác, biết nhiều người, gặp qua nhiều chuyện, Yến Kinh có chút cỏ lay gió thổi gì đều không thoát khỏi tai mắt bọn hắn. Ngươi cứ để ý hỏi là được. Thậm chí còn có thể hỏi thăm một chút chuyện Vương công tử đánh chết người.” Nói tới đây, mày nàng cau lại,”Nếu nha hoàn Từ gia đều biết, thì những người này không có khả năng không biết.” Thanh âm nàng thấp dần xuống,” Nếu may mắn, nói không chừng sẽ biết lý do vì sao Vương công tử vẫn chưa có cưới vợ…… Đều sẽ có chút tin đồn ra!”


Hổ Phách gật đầu, trả lời mà đi.
Đông Thanh lại chán nản mười phần: “Tiểu thư, Vương công tử kia…… Mặc kệ là vì cái gì, đánh chết người, tóm lại không phải là người tốt gì. Ngài vẫn là quên ý nghĩ đó đi!”


“Ta biết.” Thập Nhất Nương cười chua xót,” Con người luôn luôn mong muốn gặp may. Cảm thấy được còn có tương lai, còn có thể gặp được chuyện tốt hơn, cho nên do dự, băn khoăn, chần chừ…… Nhưng không có tương lai, thì chỉ có thể cố gắng trong trước mắt!”


Đông Thanh mười phần khó hiểu: “Tiểu thư, ngươi đây là……”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Thập Nhất Nương xua tay, “Chúng ta đi nghỉ sớm một chút, hôm nay dạo cả một ngày, cũng mệt thật a!”
******


Cuối giờ tỵ ngày hôm sau, Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đi thỉnh an đại thái thái. Đại thái đã sớm rời giường, trong phòng hòm xiểng lộn xộn tứ tung, đại thái thái ngồi ở trên giường La Hán, nghe Đại phu nhân, cùng Hứa mama cầm sổ sách đối chiếu với đồ vật trong hòm xiểng, mà Lục di nương thì ngoan ngoãn hầu hạ ở một bên.


Thấy các nàng đi vào, đại thái thái gương mắt lên: “Đến đây!”
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương bước lên phía trước thỉnh an đại thái thái cùng Đại phu nhân.
” Bên này ta đang bận, các ngươi đi nghỉ đi!” Giọng diệu Đại thái thái nhàn nhạt.


Hiện giờ tất cả mọi người biết Liễu các lão đã cáo lão hồi hương, ba vị lão gia La gia đều nhàn rỗi ở nhà…… Mỗi ngày không khí đều căng như trái banh. Ai còn dám ở trước mặt đại thái thái hỏi nhiều lời thừa.
Hai người khom đầu gối hành lễ rồi lui đi xuống.


Ngũ Nương hỏi Đỗ Quyên đi tiễn các nàng:” Đang định làm cái gì?”
Đỗ Quyên nói nhỏ:” Tặng lễ!”
Ánh mắt Ngũ Nương sáng ngời: “Cho chỗ Hầu Gia nơi đó?”
Đỗ Quyên lắc đầu:” Không biết!”


Ánh mắt Ngũ Nương tối đi, có vài phần thất vọng, lúc trước Tử Vi kém cỏi qua lại với Lạc Kiều, nhưng Lạc Kiều có gương của Liên Kiều ở phía trước, nên miệng ngậm thật chặt, hỏi tới hỏi lui cũng hỏi không ra cái gì. Chỉ nhìn lấy Đại lão gia cùng đại thái thái đều bận rộn nhiều việc—mỗi ngày Đại lão gia đi sớm về khuya, đại thái thái thường mang theo Đại phu nhân, kiểm tra hòm xiểng.


Trong lúc này, đại thái thái từng hai lần đi qua Vĩnh Bình Hầu phủ. Để Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương ở lại trong nhà, còn mang theo Hứa mama, sau khi nghỉ trưa đi, trước giờ cơm chiều trở về. Như bình thường đi thăm mấy nhà thân thiết, hoặc mang theo mấy hộp điểm tâm, hoặc mang theo mấy tấm vải.


Điều này làm cho Thập Nhất Nương chú ý– ai biết đại thái thái đi với mục đích gì?
Thỉnh thoảng nàng ngừng tay làm thêu thùa may vá âm thầm ngẩn người.


Cũng may Hổ Phách bên kia đã có tin tức truyền lại đây: “…… Sáng sớm Vương công tử đi ra ngõ nhỏ Thúy hoa, có ông lão bán đồ ăn vừa lúc đi qua trước mặt hắn. Ấy vậy mà, Vương công tử giận dữ liền đem ông lão bán đồ ăn kia…… Sau đó Ngũ gia Từ gia ra mặt, bồi thường một ngàn lượng bạc, dân không cáo quan cũng không truy cứu, cứ như vậy quên đi.” Nói xong, trên mặt nàng lộ ra vài phần do dự,” Ta nói với người đánh xe, ta vốn là người Yến Kinh, lúc lão thái gia qua đời bị Nhị thái thái mang về Dư Hàng, sau lại thưởng cho tiểu thư. Vài năm nay vẫn đợi ở Dư Hàng. Vốn có một muội muội làm việc ở Mậu Quốc Công phủ……”


Cớ này không tồi!
Thập Nhất Nương xem Hổ Phách trong ánh mắt có mấy phần tán thưởng.


“Ai biết, người đánh xe kia vừa nghe, vội nói với ta, ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp đi phủ Mậu Quốc Công nhìn xem đi! Ngay tháng trước, nhà bọn hắn mất hai nha hoàn– nói là một bệnh chết, một trượt chân rơi xuống giếng. Ngươi ba, bốn năm không ở trong kinh, ai biết muội muội ngươi là chết hay là sống?”


Thập Nhất Nương giấu không được giật mình.


Trán Hổ Phách cũng đầy mồ hôi: “Tiểu thư, nếu không, ta lén đi phủ Mậu Quốc Công xem? Nói là đi tìm muội muội. Người đánh xe kia cũng nói, nếu ta muốn đi, hãy thay đổi trang phục, hắn mượn xe bằng hữu, một cái canh giờ là đến nơi. Chỉ cần bên trong an bày tốt mọi việc thần không biết quỷ không hay.”


“Không được.” Thập Nhất Nương kiên quyết cự tuyệt,” Hắn ra chủ ý này thật là tốt. Có thể là hắn đem ngươi đến chỗ địa phương khác, thì cũng giống như vậy thần không biết quỷ không hay.”
Hổ Phách muốn nói lại thôi.


Thần sắc Thập Nhất Nương nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Việc này, ngừng lại. Rốt cuộc không cho phép đi phủ Mậu Quốc Công tìm hiểu tin tức!”
Hổ Phách chỉ phải đáp lời.


Thập Nhất Nương xem thần sắc nàng có vài phần miễn cưỡng, lại dặn dò vài câu như “Cẩn thận có thể thuyền đi vạn năm” linh tinh, hỏi việc Khương gia:”……Vậy có hỏi thăm được gì?”


Hổ Phách vội nói: “Khương gia ở ngõ nhỏ Thạch sư có tòa nhà năm tầng. Hiện giờ Khương hàn lâm cùng mấy đệ tử Khương gia đến Quốc Tử Giám đọc sách ở đó. Nhà bọn hắn gia phong nghiêm chỉnh, mười phần khiêm tốn với người ngoài. Tiểu lục tử nói, hắn cùng Thục phu xe có lần đi ngang qua ngõ nhỏ Thạch sư, có người đột nhiên từ trong ngõ nhỏ phóng ra, hắn vội vàng kéo cương, đem người nọ dọa sợ tới mức ngồi bệt mông xuống mặt đất. Bằng hữu hắn thấy người nọ mặc tuy mộc mạc mười phần, nhưng bộ dạng răng trắng môi đỏ, bàn tay còn trắng nõn, xinh đẹp hơn so với cô nương chưa chồng, vừa thấy đã biết là công tử nhà người ta, sợ tới mức bước lên trước lễ phép xin lỗi. Ai biết công tử kia không chỉ không có trách cứ, còn cho hắn một lượng bạc an ủi. Hắn không dám nhận. công tử kia cho hắn rồi đi mất. Hắn sợ là ‘tiên nhân khiêu’. Cố tình đi hỏi thăm, biết là Khương gia công tử. Người nọ còn nói, nếu là Khương gia công tử cho, ngươi cứ lấy trực tiếp. Bọn hắn không phải là loại ỷ thế hϊế͙p͙ đáp người khác. Lúc này hắn mới vui mừng cất. Còn nói cho thân thích bằng hữu khắp nơi nghe.”


Bởi vậy chuyện của Vương lang, Khương gia không muốn nhúng tay vào?
Thập Nhất Nương suy nghĩ, hỏi Hổ Phách,”Tiểu lục tử là ai? Ngươi có biết ‘tiên nhân khiêu’ là gì không?”


Hổ Phách sắc mặt đỏ bừng, hơi có chút bất an nói:” Nhà chúng ta thỉnh phu xe kia kêu tiểu lục tử. ‘tiên nhân khiêu’, là hắn nói cho ta biết, đó là bố trí bẫy cho những người ham lợi ích nhỏ mắc mưu bị lừa ăn thiệt thòi lớn……”


Thập Nhất Nương cười rộ lên, lại nghĩ Vương gia, Khương hai gia phong cách làm việc hoàn toàn bất đồng, trên mặt tươi cười bớt dần.
Hai nhà này như thế nào kết thông gia?
Ý nghĩ hiện lên trong đầu, nàng không khỏi trầm tư.


Kết thân phải chú ý đến môn đăng hộ đối, hỗ trợ lẫn nhau, cùng tiến cùng lui……
La gia vì cái gì làm thông gia với Vương gia?


Nếu vì cho nhóm thứ muội gả vào chỗ tốt, thì cần dựa vào những thứ linh tinh nghe được là có thể biết, Vương lang này cũng không phải là người lương thiện. Nếu là vì quyền thế, ngay cả nha hoàn Từ gia cũng biết phủ Mậu Quốc Công nghèo mạt rệp, Nguyên Nương không có khả năng không biết. Còn không bằng gả cho người quá vợ, làm kế thất quan viên nắm giữ thật quyền càng có lợi hơn.


Ngoài ra, dựa theo bình thường suy đoán, lúc này La Nguyên Nương hẳn là đầy đủ tinh lực đều đặt ở việc nếu mình chết thì làm thế nào đảm bảo lợi ích lớn nhất cho Truân ca, sao còn có thể chia ra để quan tâm đến hôn sự của thứ muội mà mười mấy năm mình chưa thấy qua mặt.


Nghĩ đến đây, Thập Nhất Nương cả kinh.
Không sai, lúc này, La Nguyên Nương đăm chiêu suy nghĩ làm mọi thứ đều là vì Truân ca…… Như vậy, cửa thân gia này có gì ưu việt đối với Truân ca?
La gia, Vương gia, Từ gia, Khương gia…… Giống như đèn kéo quân quay không ngừng ở trong đầu Thập Nhất Nương.


Nàng tự hỏi: Nếu mình là La Nguyên Nương, thì sẽ làm như thế nào?
Suy nghĩ liên tục không ngừng nghỉ.


Đối nội, tìm người có thể bị La gia nắm giữ làm kế thất, đảm bảo Truân ca lớn lên một cách thuận lợi. Đối ngoại, tìm một người mạnh mẽ đanh thép, nhanh chóng xác định vị trí thế tử của Truân ca. Dù sao, Truân ca là con trai do chính thê của Từ Lệnh Nghi sinh ra, so với con của kế thất sinh ra thân phận tôn quý, là người thứ nhất có quyền thừa kế tước vị.


Hiện giờ, đối nội Nguyên Nương đã có chủ ý. Vậy đối ngoại……
Thập Nhất Nương không khỏi xoa xoa trán.


Khương gia…… Một cái có năng lực giữ mình trong sạch, gia tộc có thể che dấu ẩn nhẫn, vọng tộc có danh dự uy quyền…… Không cần hắn bao che, chỉ cần ở thời điểm mấu chốt đứng ra nói một câu công đạo vì Truân ca. Vừa vặn, hắn cũng là nhà chính trị. Người như vậy, nói chuyện làm việc đều có cân nhắc…… Như thế nào có thể làm cho thế gia này cùng Truân ca cột lại vào nhau?


Biện pháp tốt nhất, đương nhiên là– đám hỏi!
Vừa lúc, Mậu Quốc Công có cái nữ nhi gả đến Khương gia, một đứa con cần cưới vợ……


Nàng cười khổ: “Khương gia có nữ nhi không? Có mấy nữ nhi?” Không đợi Hổ Phách trả lời, lại lẩm bẩm,”Đương nhiên là có nữ nhi. Bằng không, làm gì quấn nhiều vòng luẩn quẩn như vậy……”
Hổ Phách vội nói:” Nếu không, ta lại đi hỏi Tiểu Lục tử?”


Thập Nhất Nương lắc đầu,”Một lần là đủ rồi, không cần lại đi hỏi thăm làm gì.” Nói xong, liền chỉ phía đông,” Miễn cho người ta nổi lòng nghi ngờ.”
Hổ Phách vội vàng gật đầu:” Ta biết.”
Thập Nhất Nương hơi nghiêng đầu, cười nói:” Ngươi đi nghỉ đi!”


Nàng cần ngẫm lại cẩn thận, việc này nên làm thế nào bây giờ?
Hổ Phách lui xuống, vừa vặn Phỉ Thúy đi vào.
“Như thế nào muội muội lại đây?” Nàng cười tiếp đón Phỉ Thúy đi tây sương phòng mình ở.


Phỉ Thúy cười lắc đầu:”Ta đến mời thập nhất tiểu thư — Tam thái thái đến đây, mang theo Ngũ gia cùng Lục gia, đang ở chỗ đại thái thái nơi đó uống trà. Đại thái thái cho ta đến nói một tiếng cùng ngũ tiểu thư cùng thập nhất tiểu thư, đi qua thỉnh an.”


Hổ Phách gật đầu cười, đợi Phỉ Thúy đi chỗ Ngũ Nương nơi đó truyền lời đại thái thái, sau đó cùng nàng đi chỗ Thập Nhất Nương.
Biết mục đích đến của Phỉ Thúy, Thập Nhất Nương dọn dẹp một chút mang rồi theo Hổ Phách đi theo Phỉ Thúy đến chỗ đại thái thái.


So với lúc ở Dư Hàng, Tam thái thái hai mươi bảy tuổi rõ ràng tiều tụy không ít.
Đợi Thập Nhất Nương hành lễ với nàng, Ngũ gia cùng Lục gia đứng ở một bên liền cười kêu “Thập Nhất tỷ”.