Edit: Trang Delfosse
Thập Nhất Nương do dự một lát: “Không có!”
Thập Nương cuối đầu, không nói gì.
Thập Nhất Nương nhìn thấy Vương Thừa Tổ nắm góc áo nàng mắt lộ khẩn trương, thì trầm ngâm nói:” Nếu không, ngươi cùng đứa nhỏ đi về trước đi! Có việc gì, ta sẽ báo cho ngươi.”
Thập Nương không có trả lời, nắm Vương Thừa Tổ đi ra bên ngoài.
Thấy nàng mọi người liền tránh xa.
Thập Nhất Nương thở dài, tiến nội thất.
Nửa đêm, đại thái thái qua đời.
Ngày hôm sau, lễ bộ có công văn chính thức xuống, Vương Thừa Tổ thừa tước Mậu Quốc Công.
Tang sự thực náo nhiệt. Học sinh sĩ tử hướng về phía La Đại lão gia, La Chấn Hưng mà đến, công khanh quý tộc, tướng lĩnh trong quân hướng về phía Từ Lệnh Nghi đến, người La gia cũng thế, người Từ gia cũng thế, thậm chí là Dư Di Thanh, Tiễn Minh, đều bận tang sự, chỉ có người Khương gia tham gia nghi thức Vương Thừa Tổ thừa tước.
Tang lễ của Đại thái thái chấn động nửa thành Yến Kinh, mấy tháng về sau, Yến Kinh còn có người đàm luận đến táng lễ này.
Đại lão gia lập tức già đi mười tuổi. Qua bảy ngày của Đại thái thái, La gia bắt đầu thu thập đồ đạc chuẩn bị về Dư hàng.
Trong lúc đó, La Chấn Hưng đến một chuyến. Hắn hỏi Thập Nhất Nương “Ta đối nàng chẳng lẽ còn không chiếu cố đủ sao?” Ánh mắt tràn ngập bàng hoàng cùng bất định.
Thập Nhất Nương không có biện pháp trả lời.
Đầu tháng chín hoa quế nở rộ khắp nơi, thơm nồng nàn có chút gay mũi. Trời quang mây tạnh, thời tiết nhẹ nhàng khoan khoái. La Chấn Hưng cước bộ có chút tập tễnh.
Thập Nhất Nương sớm đã gỡ trâm cài, thay xiêm y thuần khiết.
Nàng lẳng lặng nhìn thân ảnh La Chấn Hưng đi xa, hít một hơi thật sâu chút không khí mát rượt, lúc này mới xoay người trở về phòng ở.
Từ Lệnh Nghi ngồi ở trên kháng đọc sách, thấy nàng tiến vào, thì buông quyển sách trên tay:” Chấn Hưng đi rồi?”
Thập Nhất Nương gật đầu, ngồi đối diện hắn: “Nói đem tòa nhà trong kinh phó thác Tam ca trông nom. Bảo ta yên tâm, ngũ di nương cùng Thất đệ hắn sẽ chiếu cố tốt.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu:” Chấn Hưng là người quân tử giữ chữ tín, lời nói ra nhất định làm được.”
Đại thái thái xảy ra chuyện, La Chấn Thanh chỉ biết đứng ở một bên ngẩn người. Nếu La Chấn Hưng giống đại thái thái, chỉ biết đàn áp thứ xuất, về sau đến thời Hưu ca, chỉ sợ ngay cả một người đứng ở một bên ngẩn người cũng không có.
Thập Nhất Nương không muốn cùng Từ Lệnh Nghi nói chuyện làm cho người ta mất hứng.
Từ lúc đại thái thái qua đời, có một ít ân oán, đã có thể buông xuống!
“Đây chính là sinh nhật mà Hầu Gia thật vất vả mới ở nhà cũng không thể tổ chức, thϊế͙p͙ thân trong lòng có chút bất an.” Nàng chuyển đề tài.
Mùng ba tháng chín là sinh nhật Từ Lệnh Nghi, vài năm nay hắn hoặc là ở trong quân, hoặc là có công vụ không ở Yến Kinh, người nhà chưa có năm nào tổ chức sinh nhật cho hắn. “Nhà có cao đường, tổ chức sinh nhật làm gì?” Từ Lệnh Nghi không cho là đúng nói,” Huống chi sáng sớm nàng đã tự mình nấu mì trường thọ cho ta ăn.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến hắn ăn liền ba bát mì trường thọ to, thì mím miệng cười:”Nếu Hầu Gia thích, hằng năm thϊế͙p͙ thân đều nấu mì trường thọ cho Hầu Gia.”
Từ Lệnh Nghi cười cười, không có trả lời.
Từ nay Thập Nhất Nương miễn tham gia tổ chức tiệc tùng chiêu đãi, một lòng ở nhà chủ trì trung quỹ, mời Giản sư phó dạy nữ hồng, ngẫu nhiên cũng đi thăm Cam thái phu nhân.
Đợi đến lúc La gia rời kinh, nàng một mực đưa đến Tuyên vũ môn.
Nhìn xe ngựa La gia càng lúc càng xa, Thập Nhất Nương vốn tưởng rằng chút thương tâm nho nhỏ một chút sẽ đi qua, ai biết nước mắt lại cố ý rơi xuống, muốn ngừng cũng không được.
Không biết khi nào thì mới có thể nhìn thấy di nương, nhìn thấy hài nhi còn trong tã lót kia, đến lúc đó, chỉ sợ người và vật đã không còn như bây giờ, lại là một cảnh tượng khác.
Từ Lệnh Nghi lần đầu tiên thấy nàng khóc như vậy.
Đứng quay mặt đi, tuy lệ rơi như mưa, nhưng nhẫn nhịn không ra tiếng.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, đem Thập Nhất Nương ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, giống như an ủi một vật bé nhỏ bị thương, động tác mềm nhẹ, mang theo mấy phân trìu mến.
Cái ôm ấm áp, thanh âm đều đều của bánh xe, Thập Nhất Nương vừa khóc, vừa chìm vào giấc ngủ.
Về đến nhà, đã là dậu sơ.
Chu An Bình cùng Thất Nương đến cáo từ:” Lập tức vào vụ thu hoạch, phải trở về nhìn xem!”
“Vậy ngươi……” Thập Nhất Nương nhìn Thất Nương.
Thất Nương lại nhìn liếc mắt Chu An Bình một cái, sắc mặt đỏ hồng cúi thấp đầu.
Chu An Bình nhìn thấy cười ha hả nói:” Ta muốn cho nàng ở lại Yến Kinh, nhưng nàng muốn theo ta về Cao thanh. Dù sao cũng uống một đống thuốc, muốn về liền về! Đợi qua mấy ngày nữa chúng ta lại đến.” Sau đó liếc Thất Nương một cái,” Nàng ở Yến Kinh sáng sủa lên không ít.”
Thất Nương nghe chu miệng, hỏi Ngũ phu nhân có ở nhà không: “…… Muốn nói cùng nàng một tiếng!”
” Ở nhà!” Thập Nhất Nương cùng Thất Nương đi chỗ Ngũ phu nhân, lưu Chu An Bình cùng Từ Lệnh Nghi nói chuyện.
Ngũ phu nhân nghe nói Thất Nương phải đi, lôi kéo tay nàng:” Ngươi khi nào thì lại đến? Hai ngày trước ta hồi nhà mẹ đẻ còn cố ý nói cùng cha, nói hắn đem biện viện sát biển cho ta mượn dùng. Nghĩ mấy ngày nữa cùng ngươi đi sang đó chơi!” Lại vội vàng hỏi nàng,” Ngươi khi nào thì trở về? Còn hồi Yến Kinh không?”
Người còn chưa có đi, liền vội vả mong lần sau gặp mặt. Ngũ phu nhân như vậy, làm cho Thập Nhất Nương có chút ngạc nhiên.
“Chu An Bình nói nếu ta còn không có động tĩnh, thì sau vụ xuân lại đến Yến Kinh.” Thất Nương nói xong, đột nhiên hưng phấn lên, ” Nếu không, ngươi đến Cao Thanh chúng ta chơi đi? Cao thanh chúng ta cũng rất thú vị. Có đình Túc sơn, ngưu sơn, đặc biệt nhiều sông. Ai nha, hai ngày nữa đúng là lúc thu hoạch bồ đào, thu hoạch táo, không bằng người cùng chúng ta cùng đi Cao thanh chơi vài ngày.”
Ngũ phu nhân nghe hứng khởi, nhưng rất nhanh ánh mắt trở nên u ám:” Ta đi rồi, Hâm tỷ nhi làm sao bây giờ?”
Là đình viện thâm sâu không thể tùy ý đi xa?”
Thất Nương làm sao không biết.
Nàng biết mình đề nghị không tốt ngượng ngùng cười cười.
Ngũ phu nhân hỏi hành trình của Thất Nương: “Khi nào thì khởi hành?”
“Ngày mốt đi.” Thất Nương cười nói,” Tòa nhà nhờ Tam ca trông nom giúp. Về sau đến Yến Kinh cũng có chỗ đặt chân.”
Ngũ phu nhân gật đầu, mọi người tán gẫu, vài câu đi chỗ thái phu nhân.
Thái phu nhân nghe nói Thất Nương muốn đi, lưu nàng ăn cơm, Từ Lệnh Nghi ở ngoại viện khoản đãi Chu An Bình, trước khi đi tặng rất nhiều điểm tâm cùng nhiều vật nhỏ được trong cung ngự ban cho đưa cho Thất Nương mang về:” Lấy về tặng thân thích bằng hữu.”
Thất Nương nói cám ơn, Ngũ phu nhân cùng Thập Nhất Nương tiễn nàng đến thùy hoa môn.
Thái phu nhân phân phó Ngũ phu nhân:” Đến lúc đó ngươi phải đi tiễn mới tốt. Hâm tỷ nhi mấy ngày nay không chỉ có không khó thở mà ngay cả ho đều không có ho một tiếng.”
Ngũ phu nhân cười nói:” Còn sợ ngài không cho phép?” Vừa cười nói,” Nàng nếu đến trễ hai ngày, dù ta muốn đi tiễn cũng không thể.”
Hai ngay sau Hoàng trưởng tử đại hôn, ấn theo thể chế, sau khi thành thân ba ngày trăm quan chúc mừng, mệnh phụ phải tới trước mặt thái hậu, hoàng hậu chúc mừng, ban yến tiệc.
“… Hiện giờ thời tiết trở lạnh, đến lúc đó sợ là ngài phải khoác thêm kiện áo khoác mới tốt.”
“Cái đó thì dễ,” Thái phu nhân nhìn Thập Nhất Nương,”Chuẩn bị chút điểm tâm ăn cho mọi người ăn ở trên xe mới được.”
Thập Nhất Nương đáp ứng, một ngày trước đã chuẩn bị điểm tâm. Mình có tang trên người, không thể vào cung. Tiễn bước thái phu nhân cùng mọi người xong, nàng đi chỗ Giản sư phó.
Giản sư phó đang đeo kính thêu bức rèm cửa. Thấy nàng tiến vào thì cười buông kính mắt:” Ngươi tặng món đồ rất tốt, nhìn rất rõ.”
Thập Nhất Nương cười lấy kính mắt xem:” Ta họa một bộ, sau đó mời sư phó Đa bảo các làm giúp, xem có thể đeo lên tai hay không. Cài ở trên mũi rất vất vả.”
” Ngươi luôn luôn nhiều chủ ý.” Giản sư phó nói xong, Thu Cúc bưng trà hoa cúc đi lên” Phu nhân, giải nhiệt.”
Thập Nhất Nương xem hoa cúc thuần khiết như ngọc, nhụy hoa vàng như kim, cười nói:” Là Nhị phu nhân tặng?”
Nhị phu nhân nghe nói Giản sư phó đến đây, từng cố ý đến thăm hỏi. Giản sư phó tặng nàng một bức bình phong bàn song diện tú ” Vân sơn vụ liễu”, nàng thực thích, thường đến chỗ Giản sư phó ngồi.
Thu Cúc cười tủm tỉm gật đầu:” Nói là đồng hương với bạch cúc.”
Thập Nhất Nương ngồi xuống cùng Giản sư phó uống trà.
“Ngài nghĩ như thế nào mà thêu bức rèm cửa.” Nàng nhìn mảnh trù đỏ thẫm thu ở một bên, như là làm của hồn môn cho ai,” Ánh mắt ngài không tốt, nếu không từ chối được, liền nói cho. Ta ra mặt ngăn đón.”
Thập Nhất Nương sợ có người xem Giản sư phó trở thành tú nương.
” Không phải do người nhờ vả.” Giản sư phó cười nói,” Là ta tự mình thêu.”
Thập Nhất Nương ngây người.
” Ta thấy Tân Cúc thêu rèm cửa thu nhập không tồi, chỉ là tốn nhiều thời gian.” Giản sư phó chậm rãi nói,” Đang nghĩ có thể thay đổi phương pháp một chút hay không, xem có thể rút ngắn thời gian hay không. Hiện tại xem ra, hiệu quả cũng không tệ lắm.” Giản sư phó nói xong đem bức rèm cửa lấy cho Thập Nhất Nương xem,” Ngươi xem chỗ bức hỉ thước đăng chi này, vốn chỉ dùng điệp châm, ta dùng châm chữ thập, tốc độ mau rất nhiều, hơn nữa so với thêu điệp châm càng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.” Nàng lại kéo một bức khác chỉ Thập Nhất Nương,” Ngươi lại nhìn bức mãn địa kiều, vốn dùng châm chữ thập, ta cải biên một chút, có phải nhìn cũng rất xinh đẹp hay không.”
Thập Nhất Nương càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Thêu thùa là một môn nghệ thuật. Giản sư phó tinh thông nhất song diện tú cùng đánh túi lưới. Theo đạo lý, đạt được cảnh giới như Giản sư phó vậy hẳn là nên nghĩ làm thế nào để có thể theo đuổi những đột phá mới ở phương diện song diện tú cùng đánh túi lưới, chưa từng có ai lúc muộn màng thế này mới nghĩ làm công đức. Vì cuộc sống vây đốn không thể tĩnh tâm nghiên cứu, hiện tại làm khách ở phủ Vĩnh Bình Hầu, muốn sợi có sợi, muốn tơ có tơ, như thế nào không cố gắng nghiên cứu thứ nàng am hiểu nhất, ngược lại ở trong những bức thêu cát tường bình thường tốn công phu. Cho dù có biến cách gì, cũng như lời Giản sư phó, loại biến cách này cũng chỉ là tốc độ, mà hàng thêu thượng hạng cho tới bây giờ đều không chú trọng tốc độ.
Giản sư phó cũng thực hiểu nàng, thấy nàng trầm mặc không nói, cười nói:” Ngươi cũng đừng đoán linh tinh, ta nói thật cho ngươi đi. Ta muốn mở tú phường!”
Thập Nhất Nương chấn động:” Sư phó?”
Tiên Lăng Các mời vài lần, phú thương Giang Nam nhiều lần đề nghị, Giản sư phó đều không đáp ứng. Như thế nào đột nhiên muốn mở phường thêu lúc này?
Giản sư phó nhìn Thu Cúc phân tuyến bên cạnh.
“Ban đầu ta có một thân một mình, một người ăn no không lo sầu. Hiện giờ bên người còn có Thu Cúc, cũng không thể cho nàng giống ta Tứ hải phiêu linh, thêu đến già hoa mắt không thể động đậy ra nghĩa trang để chôn thân đi?”
Giản sư phó luôn luôn là người tự lập tự cường. Đây cũng là nguyên nhân sau khi nàng đến Yến Kinh không nghĩ đem Giản sư phó đón đến. Nhưng mở tú phường đặc biệt là nữ nhân mở tú phường, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Nàng trầm ngâm nói:” Sư phó chuẩn bị đến chỗ nào mở? Nếu không có chỗ nào xác định không bằng mở ngay tại Yến Kinh đi?”
“Ta đang có ý này.” Giản sư phó cười nói,” Ta không chỉ muốn ở Yến Kinh mở tú phường, mà còn muốn đem ngươi kéo xuống nước, làm đại cổ đông của chúng ta.”
Đây mới là Giản sư phó. Lỗi lạc hào phóng.
” Xem bộ dáng ngươi đã sớm có chủ ý.” Thập Nhất Nương mặt dịu dàng, cười khanh khách nhìn Giản sư phó.