Thứ Nữ Công Lược

Chương 350: Qua đời (Hạ)

Edit: Trang tỷ
“Lương Đại phu nhân nói, Cam thái phu nhân đã chuyển đến hậu hoa viên ở. Nàng cố ý đến nói cho ngài một tiếng.”
Hiện giờ thế tử thừa tước, vốn là Cam Đại phu nhân, biến thành Cam phu nhân, mà nguyên lai Cam phu nhân bị tôn thành thái phu nhân.


Thập Nhất Nương cho Tống mama lui ra, ngày hôm sau mang theo cái tráp sơn đỏ mạ vàng kia đi Cam phủ.


Theo luật lệ Đại Chu, gia sản thì phân đều cho đích thứ. Phụ thân Tam phu nhân cũng là một trong những người cùng tranh giành với Trung Cần Bá tân nhiệm. Cam phu nhân không muốn đắc tội Thập Nhất Nương, dẫn người Từ gia vào. Nàng tươi cười cung kính cùng Thập Nhất Nương đi chỗ Cam thái phu nhân.


Sân ở góc đông bắc hậu hoa viên, cửa nhỏ sơn đen hai cánh, tiến môn là một vách tường ảnh, vượt qua vách tường ảnh, trái phải là ba gian sương phòng, trước mặt là nhà giữa ba gian mang nhĩ phòng. Sân tuy sạch sẽ, nhưng trụi lủi, ngay cả cây đều không có. Chỉ có con chó nhỏ lười biếng mà Cam thái phu nhân nuôi lúc ban đầu nghiêng người ghé vào bậc thang bằng đá nằm sưởi nắng. Cho người ta cảm giác cô liêu tĩnh lặng.


Sớm có nha hoàn vào thông bẩm, Thập Nhất Nương mới vừa lên bậc thang, Cam thái phu nhân tự mình ra nghênh đón.
Nàng mặc kiện quần sam vải bố màu đen, tóc đen cài một búi tròn rất chỉnh tề, không có trâm cài hay châu sai. Tuy đáy mắt còn xanh, nhưng tinh thần so với lần trước nhìn thấy tốt hơn một ít.


” Ngươi đã đến rồi!” Đáy mắt Cam thái phu nhân có chút tươi cười thản nhiên.
Thập Nhất Nương khom đầu gối hành lễ với nàng, nói:” Nghe Lan Đình nói ngài chuyển đến nơi này, ta cố ý đến xem ngài.”
Cam thái phu nhân cùng nàng nói vài câu khách khí, đón nàng cùng Cam phu nhân vào.


Đồ dùng trong nhà bày toàn là gỗ sơn đen, giữa phòng treo bức tranh phong thủy, trường án bày bình mai bằng sứ thanh hoa, còn vương mùi sơn nhàn nhạt.


Hai người phân chia chủ khách ngồi xuống, tiểu nha hoàn mang trà bánh, không mặn không nhạt nói chút chuyện nhà. Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Phu nhân, bá gia thỉnh ngài đi nhà giữa, nói có việc cùng ngài thương lượng!”


Cam phu nhân vừa nghe liền ngồi không yên, cười cùng Thập Nhất Nương hàn huyên hai câu, lại nhiệt tình giữ nàng ăn cơm, lúc này mới đi nhà giữa.
Nàng vừa đi, Cam thái phu nhân liền lôi kéo nàng tiến nội thất.


Hai người ở lâm song kháng nội thất ngồi xuống, đuổi hết tiểu nha hoàn hầu hạ, Thập Nhất Nương liền lấy tráp từ trong lòng ra.


Cam thái phu nhân vẻ mặt cảm kích:” May mắn là ngươi sai người đến xem ta. Bằng không, tráp này đã không mang đi ra ngoài được!” Sau đó trước mặt nàng đem tráp đặt ở mặt sau đầu giường khắc Mạnh bà, ba lần dời nhà, xoay người ngồi lên kháng,” Là lão bá gia vài năm trước vụng trộm lưu lại cho ta ít giấy điền sản bất động sản. Ta không nghĩ hắn đi nhanh như vậy……” Nói xong, ánh mắt ẩm ướt.


Thập Nhất Nương vội đào khăn tay cho Cam thái phu nhân, trong lòng có chút không tán thành.


Nếu thiệt tình vi Cam thái phu nhân tính toán, vài năm trước lúc thân thể còn được nên tìm biện pháp cho thông phòng sinh đứa con dưỡng ở danh nghĩa cam thái phu nhân. Lưu lại chút phòng sản có ích lợi gì? Nữ tử không con. Cũng cần Cam thái phu nhân có thể với tay lấy mới được.


Nàng không khỏi nói:” Việc này ngươi muốn thương lượng cùng thông chính sử đại nhân hay không. Bất động sản linh tinh này nọ, cũng đáng chú ý!”


Cam thái phu nhân tiếp nhận khăn mạt tử lau khóe mắt, thấp giọng nói: “Ca ca ta biết chuyện này. Lúc trước lão bá gia đem mấy chỗ phòng sản này cho nhà mẹ đẻ ta bổ sung vào chỗ phòng sản của hồi môn của ta. Bá gia cùng ca ca nhà mẹ đẻ ta ồn ào, chính là vì mấy chỗ phòng sản này.”


Thập Nhất Nương nghe rất ngoài ý muốn.


Cam thái phu nhân liền nói: “Mấy chỗ phòng sản, đều ở ngỏ nhỏ đường cái phía đông, bên ngoài náo nhiệt bên trong yên tĩnh không nói, một ít cửa hàng phấn son trang sức bạc đều mở ở nơi đó. Đều là chút nhà cổ, có tiền cũng mua không được. Bá gia liền hoài nghi phần của hồi môn bổ sung này của ta là lão bá gia cho …… Hiện tại đã nói rõ ràng. Đại ca ta kiên trì bá gia đem gia sản năm phần lấy một phần ra làm tế điền, hắn không truy cứu mấy chỗ phòng sản này.”


Thập Nhất Nương hít một hơi lạnh.
Cam gia tế điền từ xưa đến nay là do Trung Cần Bá chưởng quản. Năm phần có một gia sản lấy ra làm tế điền, nói cách khác, công trung tài sản còn không có bao nhiêu, trong năm phần thì có một phần đã rơi vào tay vị Trung Cần Bá tân nhiệm này.


Cam thái phu nhân làm sao không biết.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, hết hứng thú nói:” Đừng nói mấy chuyện lộn xộn đó.” Sau đó cười nói,” Ta khuê danh là Phúc Trinh, ngươi kêu ta Phúc Trinh là được!”
Chỉ có thập phần thân thiết, mới có thể gọi khuê danh.


Thập Nhất Nương cười kêu Cam thái phu nhân một tiếng” Phúc Trinh tỷ tỷ”, lại nói,” Ta chữ nhỏ là Mặc Ngôn.”
Phúc Trinh nghe liền cười kêu nàng một tiếng “Mặc Ngôn muội muội”.
Thập Nhất Nương biểu tình ngại ngùng.
Nói thật, bị kêu như vậy, thật là có chút không quen!


Cam thái phu nhân không có chú ý chuyện đó, thân thiết hỏi chuyện của nàng: “Ngươi hẳn là chuyển trở về đi! Như thế nào? Có quen không.”
Là chỉ thê thϊế͙p͙ một lần nữa sinh hoạt cùng nhau đi!


“Tạm được!” Thập Nhất Nương cười hàm súc mà nói, “Cũng không thể ở nhà thủy tạ cả đời! Có một số việc, tránh không được!”
Cam phu nhân thấy nàng thần sắc bình tĩnh thong dong, ánh mắt dừng ở bụng của nàng.
Hai người trước đó vài ngày cũng nói chút chuyện riêng tư.


Thập Nhất Nương biết ý tứ của nàng, nói:” Ta còn chưa có động tĩnh!”


Cam phu nhân nghe có chút lo lắng: “Từ gia ở Tây Sơn không phải có biệt viện sao? Nếu không được, ngươi không bằng đến Tây Sơn ở mấy ngày. Nữ nhân mỗi người mỗi khác, có người trước sau quý thủy dễ dàng mang thai, cũng có người trong quý thủy dễ dàng hoài thượng. Các ngươi đi ở mấy ngày, có lẽ sẽ có chuyển cơ đó?”


” Tùy duyên đi!” Thái độ Thập Nhất Nương cũng không nồng nhiệt.
Từ Lệnh Nghi mấy ngày nay thường nghỉ ở phòng nàng, không phải không có cơ hội.


Nàng biết nếu mình có đứa nhỏ sẽ thay đổi rất nhiều về sau, nhưng nàng thật sự không muốn đem đứa nhỏ trở thành canh bạc cuộc sống. Cái tiểu sinh linh kia hẳn sẽ mang cho nàng nụ cười thiên thần, là lễ vật đẹp nhất đời người. Cứ để ông trời quyết định khi nào thì cho nàng đi!


Cam phu nhân nhẹ nhàng thở dài.


Thập Nhất Nương dù sao tuổi trẻ. Còn chưa hiểu đạo lý “Hoa không nở trăm ngày, người không thể trăm ngày tốt”. Bất quá, đây cũng là nguyên nhân người trẻ tuổi sở dĩ sáng rọi đoạt mục nguyên nhân nhất nhất bởi vì không biết, cho nên không sợ. Bởi vì không sợ, cho nên đối hết thảy đều tràn ngập hy vọng, tinh thần phấn chấn hơn người thường.


Nàng không hề khuyên Thập Nhất Nương, chuyển đề tài, cùng nàng nói chuyện tết trung thu:” Hôm nay con rể phải lại tặng tết trung thu đi?”


“Ừ!” Thập Nhất Nương nói, “Mấy ngày trước đã tặng. Trừ bỏ những thứ tầm thường trà, rượu, bánh trung thu, đường kẹo, còn tặng đặc sản táo tơ vàng Thương Châu.”


Đang nói, Cam phu nhân đã tới. Cười thỉnh Thập Nhất Nương đi nhà giữa dùng cơm trưa. Thập Nhất Nương lấy cớ trong nhà còn có việc, đứng dậy cáo từ.
Về đến nhà, nghĩ đến sân Cam thái phu nhân, không biết vì cái gì, cũng ngủ không được. Từ Lệnh Nghi ôm nàng: “Làm sao vậy? Ngủ bất an như vậy!”


“Không có việc gì!” Thập Nhất Nương nói,” Có thể là do sâu bọ ầm ĩ!”
Từ Lệnh Nghi cẩn thận nghe, chính là ngẫu nhiên mới nghe được vài tiếng kêu của sâu bọ, mặt hắn lộ vẻ trầm tư.


Ngày hôm sau giữa trưa từ ngoại viện về, ở thùy hoa môn thấy Tống mama cùng Quý Đình nương tử được tiểu nha hoàn giúp đỡ lên xe ngựa.


Hai người thấy Từ Lệnh Nghi, thì bước lên phía trước hành lễ. Tống mama lại nói:” Phu nhân sai ta đem táo tơ vàng Thương Châu mấy ngày hôm trước cô gia đưa tới tặng Trung Cần Bá phủ Cam thái phu nhân nếm thử.” Lại chỉ Quý Đình nương tử,” Cho nàng cũng đi theo ta, xem chỗ Cam thái phu nhân thiếu cái gì lại tặng chút hoa cỏ qua.”


Từ Lệnh Nghi trong lòng thầm giật mình.
Không nghĩ Thập Nhất Nương chiếu cố Cam gia thái phu nhân như vậy.
Hắn tỉnh bơ gật đầu, trở về nội thất.
Thập Nhất Nương ngồi ở trên kháng cầm tờ bảng chữ dạy Từ Tự Giới nhận thức chữ.


“Thấy không, ba chữ ở cùng một chỗ, chính là ‘hương cửu linh’. Ta kể chuyện xưa Hoàng hương ngủ cho ngươi, ngươi liền phải tìm ra ba chữ này. Biết không?” Có kiên nhẫn vô hạn.
Từ Tự Giới ôm cái gối dựa, không ngừng gật đầu.
Từ Lệnh Nghi có chút đăm chiêu.


Thập Nhất Nương chợt nghe thấy Từ Tự Giới kêu “Phụ thân”.
” Hầu Gia đã trở lại!” Thập Nhất Nương cười xuống kháng.
Có tiểu nha hoàn chạy vào nói:” Phu nhân, Dư Hàng bên kia có thư đến.”
Thập Nhất Nương nhận lấy thấy bút tích xinh đẹp phiêu diêu nhất định là chữ Giản sư phụ


“Là thư Giản sư phụ.” Nàng cười hướng Từ Lệnh Nghi giải thích, sau đó mở thư, ngồi xuống kháng bắt đầu xem. Một lát sau ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy vui mừng:” Nói giữa tháng bảy liền từ Dư Hàng khởi hành “Nói xong, tươi cười thu lại, “Sao thư tới trễ như vậy. Tính ngày, Giản sư phụ cùng Thu Cúc hai ngày nữa liền tới!”


Trong phong thư thứ nhất cho Thập Nhất Nương, Giản sư phụ đã nói nguyện ý đến Yến Kinh tìm hiểu một phen. Nhưng vì còn dạy mấy đệ tử, chưa định được ngày. Thập Nhất Nương nghĩ nếu có đệ tử, chỉ sợ tới cuối năm nay hoặc là sang năm năm sau mới có thể khởi hành, không nghĩ tới, thế nhưng giữa năm liền khởi hành.


Không khỏi có chút lo lắng.
Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Từ Lệnh Nghi còn tưởng rằng nàng lo lắng Giản sư phó đến đột nhiên, tìm không thấy chỗ. Cười nói:” Ngươi cũng đừng lo lắng, ta sai người đi Thông Châu tiếp người là được!”


Giản sư phó một nữ lưu, lại là lần đầu tiên đến Yến Kinh, nếu có người tiếp thuyền là tốt nhất.
Thập Nhất Nương cảm ơn Từ Lệnh Nghi. Từ Lệnh Nghi an bài người đi Thông Châu tiếp người.


Đến tết trung thu, thái phu nhân trước hết dẫn nữ quyến trong nhà đến bích y áp tế nguyệt, sau đó đến khung lăng sơn trang ăn bánh trung thu, uống rượu quế hoa, thưởng nguyệt.


Truân ca cùng Từ Tự Giới liền mang đèn lồng con thỏ già ở trong đại sảnh rước đèn, xướng ca:” Hoa sen chưa tàn, lại đến tết trung thu, nhà nhà cắt bánh trung thu, nến thơm thiết con thỏ già, đoán trò hành lệnh cùng thưởng nguyệt.”
Mọi người cao hứng chơi tết trung thu.


Thập Nhất Nương mang theo Quý Đình nương tử đi một chuyến đến chỗ Cam thái phu nhân, tặng nàng rất nhiều hoa cỏ, Quý Đình nương tử chỉ huy thô sử bà tử bên đó đem một phần hoa cỏ bày ở nội thất, một phần trồng trong sân.


Cam thái phu nhân trách nàng:” Ta là người sắp xuống mồ, ngươi sao lại đắc tội nàng!”
“Còn chưa có xuống mồ đâu?” Thập Nhất Nương cười nói,” Phúc Trinh tỷ nhìn sự quan tâm của ta, sống thoải mái mới được.”


Cam phu nhân không có trả lời, nhìn nàng cười nhợt nhạt, kéo tay của nàng đi nội thất.
Hai người ngồi ở Lâm Song đại kháng nhàn nhã uống trà. Liền thấy một đám nha hoàn bà tử vây quanh Cam phu nhân đi đến.
Nàng xem thấy trong viện rực rỡ, thần sắc có chút không ngờ.


Cam thái phu nhân thản nhiên nói:” Ta nhờ Vĩnh Bình Hầu phu nhân mang cho ta chút cây cỏ thích hợp trồng trong viện này đến. Phu nhân thấy được không, nghe nói góc tường trồng cây hương lung. Đến mùa xuân, còn có thể hái trứng gà hương lung. Cảm thấy như thế nào? Cũng không tệ đi!”


Cam phu nhân xấu hổ liếc mắt nhìn Thập Nhất Nương một cái, cười nói:” Mẫu thân quyết định, tự nhiên không sai!” Sau đó cùng nói hai câu sơ sài liền vội vàng cáo từ.