Thứ Nữ Công Lược

Chương 310: Trừ phục (trung)

Edit: Khuê Loạn Hồng Tú kêu lên một tiếng làm cho tất cả mọi người kinh hãi, Tần di nương bị dọa cho sợ đến mức ngã khỏi ghế con.
“Hầu gia.......” Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng hấp háy, thanh âm giống như bị nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Từ Lệnh Nghi trầm mặt bước vào.


“Hầu gia.” Thập Nhất Nương nghênh đón hắn đưa đến ngồi xuống đại kháng gần cửa sổ, khóe mắt liếc nhìn Hổ Phách phía sau Nhạn Dung.
“Đưa Dụ ca đi Nhạc An, là quyết định của ta.”
Trong phòng vang lên âm thanh hơi trong trẻo có chút lạnh lùng của Từ Lệnh Nghi.


“Nuôi con dưỡng cái, cũng là chức trách của phu nhân.” Hắn sắc mặt tức giận, “Ngươi là lão nhân trong phủ, chẳng lẽ ngay cả quy củ này cũng không hiểu? Vậy thì ngươi tự nhận có nhiều hơn người khác mấy phần thể diện, cho nên mấy quy củ này đều không để ở trong mắt rồi?”


Thanh âm của Từ Lệnh Nghi câu sau cao hơn câu trước, mỗi câu lại càng bén nhọn.
Người muốn mặt mũi, cây muốn có vỏ. Tần di nương dù sao cũng là mẹ đẻ của Từ Tự Dụ. Mặc dù đang ở trước mặt Từ Lệnh Nghi là nửa tỳ nữ, nhưng ở trước mặt đám người Tống mama cũng là nửa chủ tử.


Thập Nhất Nương vội liếc mắt sai Hổ Phách, rón rén đứng dậy, mang nha hoàn, cùng các mama lui ra ngoài.
Đưa mắt nhìn ra lại thấy Kiều di nương cùng Văn di nương đang đứng ở phòng khách.
Kiều Liên Phòng sắc mặt kinh ngạc.
Văn di nương trên mặt nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lóe lên.


“Phu nhân.” Nàng thấy Thập Nhất Nương đi ra, lập tức khom gối hành lễ với Thập Nhất Nương, động tác nhẹ nhàng, giống như muốn đỡ Thập Nhất Nương. Thật giống lão giả nàng tôn kính từ tận đáy lòng, cung kính mang theo mấy phần ngưỡng mộ.


Thập Nhất Nương mặt không đổi sắc bước lên phía trước mấy bước, tránh được nàng.
Văn di nương hơi ngẩn người ra, rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường.
“Ngươi nếu là rảnh rỗi đến phát hoảng, thì nên ở trong phòng thêu thùa may vá. Không nên suốt ngày đi làm loạn......”


Một ngày tháng tư, Từ phủ đổi giáp mành thành rèm vải xanh.
Mặc dù cách rèm, nhưng vẫn có thể nghe rõ thanh âm của Từ Lệnh Nghi


“Phu nhân chủ trì việc bếp núc, bên ngoài thì bận bịu, còn phải làm tiểu y cho Thái phu nhân. Còn ngươi? Có từng hiếu kính phu nhân một đôi tất, một mảnh vải không? Trước kia là......” Hắn nói được một nửa, lại nuốt xuống, “..... Hiện tại bên cạnh có phu nhân làm gương, chẳng lẽ ngươi cũng không học theo?”


Đây hoàn toàn là giáo huấn mà.
Thập Nhất Nương liền cười nói với hai vị di nương: “Hôm nay khí trời có chút nóng, chúng ta đi ra thủy tạ ngồi một chút.”


Kiều Liên Phòng vẻ mặt kinh hãi, không lên tiếng. Mà Văn di nương thì luôn miệng phụ họa: “Tốt, tốt a. Ta thấy hai ngày nay hoa sen trong hồ có nhiều nụ. Đợi đến thời điểm hoa sen nở rộ, hay là phu nhân làm tiệc sen đi Chúng ta đi theo cũng dính chút hào quang, có ăn có uống......” Một mặt thì nói, một mặt tay lại muốn đỡ Thập Nhất Nương, sau đó dường như nhớ ra cái gì đó, tay lại theo đà giơ lên, liền giống như là đang vuốt tóc.


Các nàng vén mành đi ra ngoài.
Nhưng lại nhìn thấy Từ Tự Dụ đang ngây người dưới cửa sổ.
Hôm nay đến thật là đông đủ......
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, Từ Tự Dụ đã nghe được động tĩnh chậm rãi ngẩng đầu hướng sang bên này.


Con ngươi đen nhánh sáng sủa của hắn giờ phút này u ám như tro bụi.
Trong sân dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi bỗng vang lên một tiếng chê cười ngắn ngủi.
Đột ngột như vậy, lại vô cùng rõ ràng.


Thập Nhất Nương nhíu mày nhìn lại. Nhìn thấy từng người đều có chút hả hê, hoặc bình tĩnh như nước, hoặc đồng tình thương hại, đã sớm không thể đoán ra được tiếng cười chê là của ai.
Nàng lại nhìn về phía Từ Tự Dụ.


Cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, thần sắc xấu hổ đứng ở đó, trong con ngươi toàn sợ hãi và bất an, có cả sự luống cuống yếu ớt của cậu bé mười hai tuổi.
Thập Nhất Nương gọi hắn đi qua.


“Hầu gia đang khiển trách Tần di nương.” Thanh âm của nàng so với bình thường cao hơn một chút, ở trong viện an tĩnh này lộ ra vẻ trong trẻo, “Ngươi phải biết rằng, Hầu gia là thiểu sư của thái tử. Đại tướng tam phẩm ngoài biên cương muốn gặp, đều phải cầm danh thϊế͙p͙ đến rồi đợi hồi âm. Nếu hắn thật sự giận người nào, còn có thể nhíu lông mày