Thứ Nữ Công Lược

Chương 306: Gặp mặt (hạ)

Edit: Khuê Loạn“Đầu tháng tám là ngày ra đời của Phật tổ, đến lúc đó các chùa chiền lớn cũng sẽ có hội tắm Phật trai, chúng ta đã nhiều năm không hồi Yên Kinh. Tháng tư trời nắng ấm chính là thời gian thật tốt, ta muốn mang hài tử đi dạo chơi một chút, để cho bọn họ mở mang tầm mắt. Cũng không biết Thái phu nhân hôm đó có thể đi ra ngoài một chút hay không?” Hạng thái thái cười hỏi Thái phu nhân.


“Mùng tám tháng tư a?” Thái phu nhân kéo dài âm cuối, ánh mắt mang theo ý hỏi dò nhìn Thập Nhất Nương một cái, “Bình thường cũng sẽ đi Dược Vương miếu bái lễ. Có điều tháng tư năm nay lại muốn làm lễ trừ phục cho Nguyên Nương, đến lúc đó cũng không biết có rảnh rỗi được hay không.”


Lễ trừ phục làm vào ngày mười chín tháng tư, cho dù bận rộn hơn nữa, cũng không ảnh hưởng đến mùng tám tháng tư ngày sinh Phật tổ, huống chi Tháu phu nhân là trưởng bối, tất nhiên sẽ không có trưởng bối tham gia vào chuyện tế tự của hậu bối. Thái phu nhân làm vậy, hoàn toàn là đang hỏi ý tứ Thập Nhất Nương.


Hạng thái thái vẻ mặt không vui, dĩ nhiên là vì nhắc lại hôn sự hai nhà, không khỏi làm cho Thập Nhất Nương nghĩ lệch đi. Cảm thấy Hạng thái thái vì Hạng đại nhân mà kiên trì không biết phải làm sao. Nàng không quyết định. Vốn là hôn sự của hài tử do cha mẹ làm chủ, dù là tổ phụ tổ mẫu cũng chỉ có thể đề nghị chứ không thể trực tiếp nhúng tay vào, nhưng hiếu thuận đối với trưởng bối, nếu như tổ phụ, tổ mẫu định ra hôn sự rồi, người làm cha mẹ cũng sẽ nghe theo. Thái phu nhân làm như vậy, rõ ràng là đem quyền quyết định giao cho mình.


Nàng nghĩ đến lúc trước Thái phu nhân rất hy vọng có thể cùng Hạng gia kết thân, lại nghĩ tới thái độ của Từ Lệnh Nghi, quyết định để cho Thái phu nhân cùng Từ Lệnh Nghi thương lượng đi. Dù sao liên quan đến tương lai của Từ Tự Dụ, cái gì tốt hơn đối với Từ Tự Dụ, bọn họ hiểu hơn, suy nghĩ chu đáo hơn, so với mình càng có quyền lên tiếng.


“Ta mấy ngày nay đều bận rộn, hai ngày nữa lại là lễ đầy tháng của trưởng tử nhà Ngũ tỷ......” Thập Nhất Nương áy náy nói, “Nếu không phải Hạng thái thái đến nói chuyện mùng tám tháng tư, bản thân ta cũng quên mất chuyện này.” Nói xong, nàng nhìn Thái phu nhân, “Nương, ngài có an bài gì cần phân phó cho ta, Hầu gia bên kia cũng dễ an bài xe ngựa cho ngài.”


Đem quyền quyết định giao cho Thái phu nhân.
Hạng thái thái dù sao cũng đi theo Hạng đại nhân tại chức nhiều năm như vậy, bình thường vẫn cùng gia quyến của thuộc hạ hay cấp trên của Hạng đại nhân xã giao, ý tại ngôn ngoại này tự nhiên nghe hiểu được.


Nàng cúi đầu uống một ngụm trà, nhìn qua là một dáng vẻ vân đạm phong khinh (không để ý đến chuyện gì), nhưng chính là ngoài lỏng trong chặt, lỗ tai đang lắng nghe xem Thái phu nhân nói như thế nào.
Mà Thái phu nhân nghe Thập Nhất Nương giờ phút này nhắc tới Từ Lệnh Nghi cũng hơi sững sờ.


Phải biết rằng, bởi vì Hạng gia lật lọng, bọn họ đều cho là hôn sự này không thành rồi, ai còn nghĩ đến Hạng thái thái sẽ đích thân tới cửa bái phỏng cơ chứ, còn chủ động nói muốn gặp nhau. Mẫu tử không chỉ không có ngồi xuống thương nghị cho tốt, thậm chí còn không biết cách nhìn của nhau đối với sự việc này, mà Thập Nhất Nương cũng không phải vô duyên vô cớ nói đến Từ Lệnh Nghi, điều này làm cho Thái phu nhân không khỏi suy tư——chẳng lẽ Từ Lệnh Nghi cảm thấy Hạng gia làm bộ làm tịch, cho nên mới thay đổi chủ ý?


Ý niệm trong đầu hiện lên, Thái phu nhân càng không thể tỏ thái độ.


Nàng cười nói: “Hiện tại vẫn còn sớm, đến lúc đó xem tình hình rồi quyết định đi.” Sau đó cùng Hạng thái thái nói tới chuyện nhậm chức của Hạng đại nhân: “...... Đi như thế nào cũng không nói một tiếng. Ngươi cũng biết, chỗ cô cô nhà các ngươi mấy năm nay càng vắng vẻ lạnh lẽo. Nàng một câu cũng không nói. Nếu không phải ta nghe Hầu gia nói, thì còn không biết cữu lão gia đã lên đường rồi.”


Hạng thái thái thấy mình chủ động nói tới chuyện này, Từ gia vậy mà lại đặt xuống, trong lòng rất là không vui. Nhưng vừa nghĩ tới đại tẩu đã dặn dò, nàng nhẫn nại cười xã giao cùng Thái phu nhân: “Mấy ngày đó ta đang ở nhà mẹ đẻ chăm sóc chị dâu bị bệnh, vốn là sư gia lớn tuổi, trở về quê, lão gia nhà chúng ta lại bận rộn tìm sư gia mới, lại bận rộn làm quan phục, cũng là không được rảnh rỗi, chỉ tới chỗ Hầu gia thỉnh an một tiếng. Lần sau hắn trở lại, nhất định để cho hắn phụng bồi Thái phu nhân nói chuyện.”


Thái phu nhân cười ha hả, nói: “Đến lúc đó nhất định phải ngồi nghe cữu lão gia kể một chút cảnh tượng ở Hồ Quảng.”


Mọi người nói mấy c